|
Chương 2 Duyên Phận Chính Là Một Loại Khó Hiểu .
Lời au :1 tuần 1 chương.Nếu siêng 3 ngày 1 chương ,hy vong mọi người có thể thích câu truyện của mình ^^.Truyện sẽ được đăng đồng thời hai nơi kites-fanfic và wattpad .Chống chỉ định người ko chịu được ngược.Lần đầu viết đam.Lại không ngờ viết cho 2 won.Nhưng câu chuyện này quả thật hợp tạo hình của hai bé kinh khủng .Không thể không viết .
Mời đọc truyện nào .
*****
Giao chiến giữa anh và cậu chưa bao giờ chấm dứt,cũng chẳng bao giờ thay đổi,nếu có thay đổi thì là do những lần gặp nhau chẳng phải vô tình mà là cố ý giữa hai người , những lần chửi vả đấu khẩu chẳng còn là do tức giận mà chỉ đơn giản là mong đối phương chú ý mình,vì mình mỉm cười,vì mình mà giận dỗi . Chỉ có như thế cả hai mới cảm nhận được sự tồn tại của bản thân .
Tại khu sân bóng bỏ hoang,Wonho ,tay anh đang cầm một cây gậy,vị trí anh đứng bên phải của đai ca băng nhóm ở Joengnam -Gwangju .Kẻ thù chưa đến, vừa cầm gậy chống xuống đất vừa nhớ đến cậu anh liền cười khúc khích,cười đến đôi mắt kia chảy ra những giọt nước mắt .Từng người một bu lại nhìn anh bằng một cặp mắt lạ lùng chưa từng có,kẻ đứng bên tay trái I.M nhìn khinh bỉ hỏi :" mày bị khùng hả Wonho, làm gì cười như thằng điên thế ?"
"đúng rồi,Wonho hôm nay mày uống lộn thuốc hả?"- Minhyuk cầm bịch bánh nhai nhóp nhép vừa ăn vừa nói .
*cộp *-"mày dám nói anh mày uống lộn thuốc ?"-Wonho đang suy nghĩ nhưng ai nói xấu anh ,anh liền trở lại thực tại đáp trả, kẻ được nếm trải hôm nay chính là Minhyuk.
"trời cái anh này tai thính ghê,đang phiêu ở con nhóc nào mà vẫn có thể ngoái đầu trả thù kẻ nói xấu,lợi hại ! "-Minhyuk đưa ngón tay cái khen ngợi .
Shownu,đai ca cầm đầu băng nhóm Monsta X ở Joengnam ,hắn lúc này mới lên tiếng ,hắn lạnh lùng nhìn hất cằm hỏi anh lý do là gì ,là ai mới có thể khiếnhuynh đệ đắc lực của hắn,cười đẹp tựa như ánh mặt trời như thế .Hắn còn nhớ cách đây bốn tháng,lần đầu gặp nhau,anh như con quỷ khát máu,đánh bất kỳ ai mà anh thấy ,không phân biệt thù hay bạn .Một đứa chỉ biết chiến đấu lại đang cười một cách ngu ngốc .
"mày yêu rồi hả Wonho,con nào có thể làm cánh tay phải của tao cuối cùng cũng cười ngu ngốc như thế ?"
*yêu*-sét đánh ngang tai, trái tim chẳng thể giữ nổi nhịp, khi nghe từ này nó liền như cơn sóng ồ ập, cuộn trào .
Cái mặt anh đệt ra nhìn đại ca của mình, *yêu * từ này nó rất xa xỉ với anh,anh chưa bao giờ được nhận nên cũng chả hiểu yêu là gì,lại bảo anh cũngđã từng thềlòng của anh sẽ không để bất cứ ai chi phối nó.Giờ anh lại nghe đại ca của anh nói :" mày yêu rồi hả ?"
"mày đệt mặt ra làm gì,đừng nói với tao mày không nhận ra ?"
Đôi mắt một mí đen ấy chớp chớp một cách vô tội,ai nhìn vào cũng thương hại cái thằng chỉ mới gần mười bốn tuổi,mệnh danh chiến thần khu Joengnam vậy mà đến từ *yêu * nó cũng không hiểu là gì .
"đáng thương! "- các thuộc hạ khác lẩm bẩm đồng thanh .
* thở dài *-Shownu rất để tâm cậu em này, tranh thủ kẻ thù chưa đến,hắn liền nghĩ có lẽ nên tư vấn một chút cho anh .
"mày luôn nghĩ đến nó ?"-hắn nhấn mạnh .
Anh gật đầu,còn bọn thuộc hạ thì trố mắt,hóng tai nghe .
"nó rất đặc biệt trong mắt mày? "
Anh lại không ngần ngại gật đầu .
" mày không thích cười,nếu có cười cũng là một nụ cười củacon quỷ khát máu .Rấtthích chiến đấu, đánh đến khi máu đổ ,mồ hôi rơi mới dừng lai.Nói một cách khác chẳng khác nào một con quái vật. Nhưng trước nó mày lại trở nên ôn hoà,cười nhiều một chút,bao dung hành động của nó ?"
Anh lại gật đầu.
"không gặp nó mày rất nhớ ?"
Anh lại gật đầu lần thứ n x n
"Wonho,thế thì anh mày bảomày yêu nó rồi !"-hắn đưa ra câu khẳng định .
"ồ "-mọi người trầm trồ ngạc nhiên, có kẻ có thể khiến quái vật thích thì đúng là ngạc nhiên .
Anh lai không tin những gì mình nghe được ,suy nghĩ cứ chạy lòng vòng trong đầu anh :" nó chỉ là một thằng nhóc con,lại là con trai,anh có khùng đâu mà yêu nó !"
"đại ca ,nhưng nó là con trai!"-anh trả lời thật bình tĩnh .
Mọi người nhìn anh mắt chữ A mồm chữ 0,thậm chí đại ca là hắn cũng không khác gì bọn đàn em .Shownu vỗ vai nói nhỏ bên tai anh :
" mặc kệ có là trai hay gái,nhưng đứa làm cho một con quỷ như chú mày biết cười thì chính là đứa mà chú mày sẽ yêu hết cuộc đời,thậm chí yêu hơn mạng sống của chú mày, tin anh mày đi !"
"không !"-anh vẫn chưa tin thật sự mình yêu nó .
*bộp * Trong lúc suy nghĩ thì kẻ thù đã đến.chúng định đánh lén, may sao Shownu đai ca đứng kế bên kip đánh vào đầu tên đó và đẩy anh ra .Nhưng giữa trận hỗn chiến,đầu óc anh chẳng thể nào rời khỏi cái khuôn mặt tựa thiên thần,cùng ánh mắt sát khí như thế .
Cậu xinh đẹp,khí chất bao lấy xung quanh cậu là một khí chất lạnh ,nhưng nhìn khuôn mặt giận đáng yêu ấy,anh lại lần nữa của lần nữa trầm luân vào con đường bán đi trái tim của mình mà anh đã từng thề tuyệt đối sẽ không bán cho bất cứ ai và vì ai mà bán đi nó .
"Wonho ! " -Minhyuk hét lớn từ phía đối diện ,anh ngẩng lên nhìn ,thì được cánh tay của đồng bọn chỉ về sau .Nhanh lấy lại bình tĩnh lướt tránh né sang một bên.
" đệt! Fuck, bố mày đang suy nghĩ ai cho chúng mày làm phiền,đánh lén bố mày hả con?thế thì đi chết đi ! " *cười ác ma *
Anh thông suốt rồi ,anh nghĩ hãy để mặc tự nhiên là tốt nhất , anh chỉ cần giữ chặt lấy trái tim này là được .Anh thôi nghĩ nhiều mà dùng sức đánh vào kẻ thù ,lúc anh suy nghĩ anh tựa như một thiên thần ,nhưng lúc anh dùng sức mạnh để bạo lực thoả mãn cơn khát máu trong mình lại tựa như ác quỷ tham chiến thèm khát máu .
Chính là lúc anh từ thiên thần biến thành thiên thần sa ngã ,đẹp đẽ nhưng cũng tàn nhẫn vô cùng ,máu cứ văng tung toé từ khoé miệng của kẻ thù,mặt anh vẫn không biến sắc, khoé môi liền hoạ lên một nụ cười tà ác .
*****
Nhà họ Chae .phòng của HyungWon,trên chiếc bàn được đặt ngay cửa sổ ,cậu gục mình trên đống bài tập hè,cậu rất mê ngủ lại chán đọc sách hễ cầm chúng lên chưa đến 10 tiếng đếm cậu liền lăn ra ngủ .Trong giấc ngủ của cậu luôn hiện lên bóng hình một người dạo gần đây rất quen thuộc với cậu .Anh một kẻ kì quái thích chống đối đến cùng cùng cậu,nhưng anh chưa bao giờ làm hại cậu .Cũng chưa bao giờ nói nặng với cậu.Ngược lại cự kỳ sủng nịnh cậu .
"lại gặp nhau !"
" không muốn gặp lại gặp hoài ! "
" xui xẻo mà, nhìn gì mà nhìn tôi ăn thịt anh bây giờ !"
"ố ?nhóc gan quá ta ,thế nhóc muốn ăn như thế nào ,ăn nhanh hay ăn từ từ chậm rãi !"-lúc anh nói câu đó, lưỡi anh liếm môi một cách rất gợi cảm .Cho người khác một cảm giác rạo rực đê mê .
"điên !"-cậu đỏ mặt bỏ về .
Anh rất chịu khó bắt nạt cậu,toàn nói những lời cậu khó hiểu nhưng lại khiến cậu đỏ mặt vì những biểu cảm anh trưng ra .Cậu nghĩ tốt nhất nên bỏ chạy , nhưng lần nào anh cũng nắm lấy tay cậu giữ lại,đòi nói chuyện với cậu đàng hoàn.
" đừng hung dữ nữa, nhóc nói chuyện đàng hoàn với anh được không ?chúng ta làm bạn được chứ ?anh rất thích nhóc !"
*tĩnh giấc *
Cậu mơ màng chậm rãi mở mắt ra,dụi mắt ,ngước ánh nhìn ra cửa sổ giữa bầu trời đêm đầy ánh sao ,cậu nhớ hình như đã một tuần rồi không trông thấy anh,cãi nhau cãi suốt ba tháng ,riết rồi cậu cãi nhau chỉ vì muốn anh cười vui vẻ chứ không còn vì muốn tranh đấu háo thắng với anh .
*ùng ục *-cậu đói .
Lại lết thân xác nhỏ nhưng lười của mình đi ra tiệm tạp hoá mua đồ ăn ,đang đi thì cậu nghe đằng sau có tiếng nói quen thuộc hình như đang gọi cậu,là cậu đang ảo giác.Sao có thể trùng hợp như thế ?
"nhóc! "
"ảo giác vì đói,nhất định là thế !"-cậu nghĩ .
"anh gọi nhóc đó, đứng lại cho anh, không anh đem nhóc đi bán đấy !"
Hyung won đứng im cuối đầu xuống đất thở dài,thế là cậu biết không phải ảo giác mà đúng là trùng hợp .Cái tên hay đấu khẩu với cậu sao mà phúc hắc thế không biết .Anh từ đằng sau cười hài lòng khi cậu đã chịu dừng lại chờ anh .Anh đã bắt kịp cậu ,anh xoa đầu cậu hài lòng,cả tuần nay không gặp cậu quả thật anh rất nhớ cậu ,mỗi ngày với anh nếu không thấy cậu sẽ sống như trong địa ngục,có cậu liền có ánh sáng trong cái thế giới tâm tối này .
"Sao cả tuần nay không thấy nhóc đi mua đồ ?"-anh quan tâm hỏi.Vì ngày nào anh cũng đợi cậu rất lâu,vào đúngkhung thời gian cậu thường hay ra mua đồ .
"ờ bệnh !"-cậu trả lời cọc lóc .
*xoay *
Anh xoay cậu đối diện mình,đưa bàn tay của anh lên trán kiểm tra sức khoẻ cho cậu,gương mặt của anh rất hoảng loạn,cậu có thể nhìn thấy ,vì nó được hiện hữu chân thật qua đôi mắt của anh .Nhưng cậu càng chú ý hơn khi trên gương mặt đẹp như thiên thần của anh lại có những dấu đỏ đỏ do đánh nhau , ở bên mép môi trái lại có chút trày xước .
*thịch *-tim cậu bớt chợt nhói vì đau .
Đưa bàn tay nhỏ nhắn chạm vào khuôn mặt hoảng loạn kia,cậu đau lòng nhìn anh :
"đau không ?"
Anh tức giận,sao cậu lại hỏi anh có đau không?phải là anh hỏi cậu có đau không mới đúng chứ ,vì giận nên cánh tay của anh nắm lấy tay cậu chăt hơn hỏi liên tiếp :
"là cậu ,cậu có sao không ?"
*lửa giận *- anh rất biết chọc tức người khác .
* thở hổn hển *-anh thật sự khiến người ta lo lắng .
*mặt đỏ *-anh lại chẳng chịu quan tâm bản thân,lại đi hỏi cậu có sao không?điều đó làm cậu vô cùng cảm động .
"xem ra cậu bi nặng lắm,nhanh đi về nhà nghĩ đi,đã bệnh còn đi lang thang ,không biết chú trọng sức khoẻ gì hết !"
* bốp bốp *-cậu hết nhịn nổi nên liền đánh vào bụng anh liên hoàn cước với anh một cách không hề khách sáo .
"á ,nhóc này cậu muốn chết ? nhỏ mà sao mạnh ghê vậy ?"-anh nắm lấy cổ áo giữ cho cậu bình tĩnh lại.
Câu hất khuôn mặt xinh đẹp mình lên một cách lạnh lùng,dùng bàn tay nhỏ của mình hất tay của anh ra ,trực tiếp kéo anh đi ,anh đơ không biết phản ứng như thế nào,chỉ thuận tiện để cậu kéo đi đâu đó .
Lần đầu tiên có người nắm tay anh kéo đi ,cảm giác này cũng không tệ,thì ra có một người ở bên cạnh của mình lại ấm áp như thế , nước mắt chảy ra trên gương mặt đep trai của anh .
*tiệm thuốc *
Cậu dừng chân ,đinh quay lại dặn anh ngoan đứng đó,ai dè lạiđể cậu phát hiện ra anh đang khóc,mà hình như chính anh không nhận ra anh đang khóc.Cậu hơi bối rối,nhưng cũng rất nhanh,nhướng đôi chân nhỏ của mình lên,dùng tay áo lau lau gương mặt đẫm nước mắt của anh .
"đừng khóc,anh là con trai nam nhi sao lại khóc,đợi tôi đi,tôi mua thuốc bôi cho anh !"
"anh nhóc không có khóc!"-anh ngước lên nhìn trời để nước mắt không trào ra .
"xuỳ,khóc thì nhận đại đi,có ai cười anh đâu !"
...
Một lúc sau cậu từ trong tiệm thuốc đi ra, trên tay nào là thuốc sát trùng và băng cá nhân ,bông gòn ,cậu kéo anh tiếp tục đi tới tiệm tạp hoá .Sau khi ngồi xuống bàn .Cậu nhẹ nhàng mở bao thuốc của mình ra .Cẩn thận từng chút một làm những thao tác mà cậu thấy mama cậu hay làm khi anh em của cậu bị thương .
"nhóc,cậu định làm gì ?"-anh dùng tay ngăn cậu lại khi cậu cầm cái đống đỏ đỏ vàng vàng lên trước mặt anh .
"bỏ tay ra !"-cậu ra lệnh .
Lạ ở chỗ cậu nhỏ hơn anh ba tuổi,nhưng những gì cậu nói anh lại vô thức làm theo ,cậu vừa mới ra lệnh anh bỏ ra,anh liền bỏ tay ra,cậu cẩn thận đưa đống thuốc bôi đỏ đỏ vàng vàng lên trên mặt anh ,chậm rãi nhẹ nhàng chấm vào từng những vết thương lớn nhỏ trên khuôn mặt đẹp trai .
*đau**rát *-ờ thì anh bị chai cảm xúc đã không biết đau viết như thế nào,anh nhìn cậu rồi tự mỉm cười một cách ngu ngốc .
Còn cậu bôi đến chỗ nào thì cau mặt,cau mày đến chỗ đó ,lâu lâu còn xuýt xoa la á lên ,nhìn từng biểu hiện ấy của cậu,nụ cười ngu ngốc của anh càng rực rỡ hơn .Lúc cậu nghiêm túc làm gì đó cậu không hề để ý xung quanh ,anh cười ..cậu cũng không nhận ra,cứ chăm chú vào việc của mình .
*thịch *-tiếng tim đập của anh ngày một rõ hơn vì khuôn mặt của cậu ở rất sát anh .
"cười cái gì đó,sao anh cứ hay cười ngu ngốc như thế ?"
Cậu lại đâm chọt hung dữ với anh ,nhưng cậu như thế anh cảm thấy quen thuộc,anh cười to hơn trêu ghẹo lại cậu :" cậu hung dữ làm gì thế nhóc, gọi một tiếng hyung đi,rồi hyung đi mua mì gói cho ăn ,hay cơm nắm ? cậu thích cái nào ? "
"ăn thịt kẻ phiền phức như anh được chứ ?"-cậu ghẹo lại anh .
Chống một tay lên bàn tựa cằm của mình lên nó,anh mị hoặc lòng người ,một cách yêu nghiệt nhìn cậu :" được chứ,nhưng chúng ta chưa đến tuổi, nếu một ngày đến tuổi ,thịt của anh để cho cậu ăn .Nếu cậu không muốn ăn ,anh sẽ ép cậu ăn ?"-*cười gian *
*ùng ực *-bụng cậu phản bội lại cậu rất đúng lúc .
Anh nhìn cậu rồi mím môi bật cười ,anh cười càng rực rỡ cậu cảm thấy vui vẻ, khác với lúc nãy,nhìn anh như người đã chết,làm cậu cảm thấy chút gì đó cực kỳ khó chịu .
"đi mua mì đi ,kim chi nữa !"-cậu ra lệnh cho anh .
*xoa đầu *
Tối hôm đó cả hai ăn đơn giản nhưng đã có một buổi tối rất vui vẻ ,anh và cậu gặp nhau đã hơn ba tháng ,nhưng chưa một lần hỏi đối phương tên là gì,cậu gọi:" anh "cực kì đơn giản,anh gọi cậu là "nhóc " chỉ có vậy thôi .Họ là hai kẻ xa lạ mang những điều chất chứa trong lòng khác nhau ,một người buộc phải trưởng thành sớm, một người sinh ra nhưng không được sự thương yêu thừa nhận của gia tộc bởi tính tình quá trầm lặng ,bởi vì gia đìnnh của cậu nghèo ,baba và mama của cậu lại hay gởi anh em cậu ở nhà ngoại,ho xem anh em cậu như những cục nợ mà ho buộc phải gánh.Rất xa lạ ,rồi cả cậu chứng kiến từng chút một sự phân biệt giàu nghèo trong chính gia tộc của mình .
Cậu vốn nhút nhát trầm tính ,không thích ăn nói lời đường mật ,vì thế cậu chẳng nổi bật giữa ai trong anh em họ ở cùng một gia tộc ,khi cuộc vui bắt đầu,cậu cảm thấy tựa như mình lạc lõng giữa một đại dương bao la.Cô quạnh và lạnh lẽo . Người còn lại mang trong mình xuất thân dơ bẩn từ cuộc ngoại tình, cha anh không cần anh mẹ anh cũng không cần anh .Những người trong gia đình ngoại tuy đối xử với anh không tệ,nhưng anh không có cách nào hoàn toàn hoà hợp với họ .
Đều mang một trái tim tổn thương vì lý do nào đó.Nhưng vô tình vận mệnh đưa đẩy ho gặp nhau ,cậu trầm lắng nhưng rực sáng ấm áp như mùa xuân .Anh cười rực rỡ như ánh mặt trời,chói mắt vô cùng ,nhưng khí chất bao quanh lấy anh lại là một mùa đông lạnh giá .Nhưng cậu trong anh chính là ánh sáng,anh trong cậu chính là điểm khác biệt ,cậu không hề mở cửa cảm xúc của mình, nhưng anh cứ như thế dùng nụ cười của mình,sự vui vẻ của mình đi vào trái tim cậu.Cậu cứ như thế,dùng gương mặt xinh đep cùng khí chất lạnh lùng nhưng ấm áp cứ thế bao trọn trái tim của anh .Anh nhìn cậu ăn mì mỉm cười vui vẻ ,cậu ăn mì nhìn anh cười, trong lòng liền nở hoa .Duyên phận chính là một điều khó hiểu .
*****
|
|