|
CHAPTER 4
Ngày thứ ba trong tuần - 5h chiều
ZiTao vừa bước vào nhà thì chuông điện thoại reo lên, cậu nhanh chân nhanh tay bỏ những túi giấy xuống bàn… vẫn là một cái bàn duy nhất để làm đủ thứ chuyện, cậu vừa mới đi siêu thị về, sắm một số thứ, và quan trọng là mì gói và sữa.
ZiTao bắt máy khi số của Kris hiển thị, cậu hạ giọng:
“ Em nghe!”
Kris bên ngoài, đầu hẻm đứng tựa vào bức tường dọc con hẻm, áp điện thoại vào tai, đưa mắt nhìn trời… anh mỉm cười hài lòng bởi hai từ “em nghe” cứ như là nó thuộc về anh vậy, anh hạ giọng:
“ Rảnh không?”
ZiTao nghiêng đầu, cặp điện thoại vào cần cổ, để hai tay xách túi giấy đem lại bàn bếp…
“ À… em không rảnh lắm, có chuyện gì không anh?”
“ Rảnh thì ra đây lấy bộ đồ mà cậu cho anh mượn tối đó!”
“ Tối anh đem đến quán dùm em!”
“ Ra đây cũng không rảnh sao? Anh đang đứng trước con hẻm nhà cậu!”
“ Vậy sao anh không đem vào luôn đi!”
“ Anh mệt lắm!”
“ Sao mệt?”
“ À… tại vì ly nước ép uống!”
ZiTao khựng tay khi cậu đang bỏ đồ vào tủ gỗ.
“ Ly cocktail mà em pha đó à?”
“ Thì vậy đó, nguyên đêm qua anh nôn đến sáng!”
ZiTao quay ra…
“ Em…”
Cậu chỉ thể nói đến đó khi cái điện thoại tuột khỏi vai cậu, rớt xuống đất… bung ra mỗi nơi một mảnh, cậu vội lượm lại… gom hết để lên bàn rồi chạy ra ngoài…
Kris nhíu mày, cái gì vậy, đang nói chuyện mà, cậu hay cái điện thoại có chuyện… Kris chạy vào…
Cả hai chạm nhau giữa hẻm… đồng thở ra.
ZiTao nhìn hai tay Kris và hỏi:
-“ Đồ của em đâu?”
Kris nhìn xuống tay mình…
-“ Hình như anh để ở nhà rồi!”
-“ Anh troll em à? Em mới làm rớt điện thoại rồi, anh không sao chứ?”
-“ Ai nói không sao, anh còn cảm thấy bụng đau âm ỉ đây này!”
-“ Em đã dặn anh Yang rằng phải no mới uống được cơ mà!”
-“ Cả chiều tối qua anh không có ăn gì cả, chỉ có ly nước ép uống!”
-“ Ly cocktail, anh phải phân biệt cho rõ!”
Kris bật cười gật gù…
-“ Okay, ly cocktail!”
-“ Vậy anh về đi!”
-“ Sao về!?”
-“ Thì mắng vốn xong rồi về đi, em vào sửa cái điện thoại, chuẩn bị bài vở mai đi học, tối đi làm rồi có thời gian học bài được đâu!”
-“ Sửa bao nhiêu phút?”
-“ Chắc mười lăm phút, à không chắc nữa tiếng!”
-“ Vậy đi mua điện thoại với anh!”
-“ Em làm gì có tiền!”
-“ Anh mua cho cậu!”
ZiTao tròn mắt, Kris gượng cười tiếp:
-“ Cho cậu mượn, chỉ anh những chiêu trò bằng điện thoại xịn mà con gái mê, rồi sau đó trả cho anh, về sửa cái cũ!”
ZiTao cau mày.
-“ Anh tính được quá há, thôi mắc công em làm rớt, không có cái đền cho anh!”
-“ Rớt bỏ, mua cái khác!”
-“ Anh nhiều tiền lắm à?”
-“ Không, đủ sài thôi, tiền cho bạn gái anh không tính toán!”
-“ Bạn gái?”
-“ À, thì là anh bỏ tiền ra để cua bạn gái đó mà, anh không tính!”
ZiTao gật đầu.
-“ Okay, dù gì cũng hứa chỉ cho anh!”
Kris lên giọng phấn khởi.
-“ Vậy chúng ta đi thôi!”
Kris bước đi ra hiệu cho ZiTao, ZiTao bước kế bên hỏi.
-“ Chúng ta đi bộ à?”
-“ Xe anh để ngoài đường lớn, cậu biết con đường nhỏ này cấm xe vào mà!”
-“ Ờh!”
Cả hai bước xong xong bên nhau.
-“ Anh có xạo không đấy, cỡ như anh mà không có bồ à?”
-“ Có chứ, nhưng lần đầu tiên đấy! Có bồ vui nhỉ!”
-“ Em không biết, em còn đang học, không thể rảnh có bồ, hơn nữa bọn con gái hay giận dỗi lắm, em không có thời gian để năn nỉ chúng nó đâu, vô cớ giận gì không biết, em thấy mấy thằng bạn mình rồi, mệt lắm!”
-“ Anh thấy vui mà!”
-“ Ừ, thì mỗi người khác nhau, anh cứ vui đi, mà anh ra trường rồi à!?”
-“ Anh học chương trình đào tạo từ xa của Mỹ, anh có nhiều bạn, giới thiệu cho cậu một cô nhé!”
-“ Vậy chắc tốn tiền lắm nhỉ?”
-“ Không biết, ba mẹ đóng tiền cho anh! Sao hả cậu thích con gái như thế nào?”
-“ Thôi! Cảm ơn anh nhé, để em yên ổn đi!”
-“ Thế cậu vì yên ổn mà không thèm có bạn gái à?”
-“ Em không biết, em chỉ biết mình không thích cho lắm, nói chính xác thì em còn có nhiều thứ cần quan tâm hơn là chuyện bồ bịch!”
ZiTao khựng bước khi Kris mở cửa xe, một chiếc xe đua sang trọng màu đỏ.
Kris quay nhìn.
-“ Sao vậy? lên xe, xe của anh đấy!”
-“ Anh đi xe xịn như thế này mà bảo đủ sài thôi à?”
-“ Xe mẹ tặng anh sinh nhật năm ngoái! À, mà thứ sáu này là sinh nhật anh đấy!”
ZiTao ngồi vào xe, Kris sập cửa xe rồi đi vòng qua bên chổ lái, ngồi vào, anh cho xe chạy rồi mở mui đón gió chiều tối…
-“ Cậu khao anh cái gì nào? Hay cậu tặng anh món quà gì?”
“ Khao anh ăn thì được, nhưng em không đủ tiền trả cho nhà hàng sang trọng đâu!”
-“ Thôi, cậu pha cho anh ly cocktail đó đi, anh thử một lần nữa, hôm qua anh uống ực hết một hơi, không thưởng thức được!”
-“ Anh chưa sợ à?”
-“ Lần này anh ăn no thì khỏi lo!”
ZiTao bật cười:
-“ Thôi, mắc công anh đến mắng vốn em nữa!”
Kris bật cười nhẹ.
-“ Ăn gì chưa, anh vừa tan sở là đến ngay nhà cậu đấy, chúng ta đi ăn gì đó được không?”
-“ Thôi, em không kịp giờ đâu, em nhiều bài lắm!”
Kris bật cười:
-“ Vậy mua về nhà cậu ăn, vừa ăn vừa làm bài!”
ZiTao tròn mắt:
-“ Anh không về nhà mình à?”
Kris quay nhìn đường lái xe…
-“ Cậu nghe anh Yang nói gì à?”
ZiTao hạ giọng:
-“ Em nghe anh Yang nói ba mẹ giữ anh như báu vật, em đi với anh như thế này không biết có tốt không?”
Kris bẻ tay lái đột ngột, tắp xe vào lề rồi phanh gấp, anh nói gọn:
-“ Vậy thì đừng đi với anh, chẳng tốt đâu!”
ZiTao ngạc nhiên… cậu thấy Kris ra hiệu, cậu mở cửa xe bước xuống…
Cậu vừa bước ra khỏi xe thì…
*Vèo…*
Chiếc xe như gió… thổi qua trước mắt cậu… ZiTao chợt cảm thấy nghèn nghẹn… Khi không chở người ta ra đây, rồi bỏ người ta giữa phố là sao chứ… đồ điên… biết trước rồi mà còn dính bẫy… ZiTao quay đầu bước về nhà, chạy ra đây có đem theo ví đâu, lúc này vứt ví ở bàn rồi còn gì… chán quá, đống bài ở nhà… nhanh nào… cậu rảo bước… Những ánh đèn hai bên đường dần được bật sáng báo hiệu đêm về… chẳng thể nào che dấu đi bầu trời đang chuyển đỏ… mưa chắc lớn lắm… cậu bước nhanh hơn, rồi chuyển chân thành nhịp chạy… băng qua những con phố… những hạt mưa bắt đầu rơi xuống… cái cảm giác chạy giữa màn mưa cho thứ gọi là thời gian mà lúc nào cậu cũng thấy thiếu…
Ngày đấy, cũng dưới cơn mưa như trút nước này, cậu vì làm việc xa quên mang ví, để chỉ có thể chạy bằng chính đôi chân của mình khi nghe tin báo mẹ bị ngất được đem vào bệnh viện. Khi cậu đến nơi thì sao… thì cậu không còn mẹ nữa… Trái tim cậu chuyển nhịp, đập thình thịch bởi cậu đang dùng hết sức, đập thình thịch mà còn se thắt lại… cậu cảm thấy lạnh… bởi cơn mưa tầm tã… vì sau mỗi cơn mưa, bao giờ cậu cũng mất đi một thứ gì đó…
ZiTao khựng bước trước cửa nhà thở dốc… một ngôi nhà nhỏ nằm cuối hẻm yên tĩnh, còn người khác thì cho là nghèo nàn… cậu đưa tay mở cửa… rồi đóng chặt lại… bước đến cái bàn duy nhất để làm đủ thứ việc, cậu giở sách ra… học… là thứ duy nhất để đổi đời… nhưng có học bao nhiêu thì cậu cũng không đủ sức lực cũng như tinh thần, không đủ niềm tin để bước nữa…
ZiTao gục xuống bàn, từng giọt nước trong mắt cậu rơi xuống… cậu nhớ mẹ… chỉ có mẹ mới thương cậu, nhưng mẹ không còn ở bên để thương cậu nữa rồi…
--
Kris phóng xe dưới cơn mưa tầm tã, anh không hề đóng mui, để mặc cho nước mưa xối xả, làm cho anh tỉnh táo bởi anh vừa mới biết hờn giận một thằng con trai… như anh… nó chẳng biết đâu, ngay từ khi anh nhìn thấy nó… trái tim anh chợt biết lỗi nhịp, anh không sao lý giải được, chỉ mong bên nó để khẳng định mọi thứ đang sai hoàn toàn, bởi nó đang hình thành trong con người anh… nhưng không…
Anh bỏ nó giữa đường, nó sẽ đón taxi hay đón xe bus để về… hay nó chạy dưới cơn mưa. Nó nhiều bài lắm, mà nó chưa làm nhưng cũng ra ngoài với anh… sao anh lại đuổi nó xuống xe, anh lấy quyền gì, rõ ràng anh mời gọi nó lên xe anh, rõ ràng anh nhìn thấy đôi mắt nó chợt sâu thẳm khi anh đuổi nó xuống, trong đôi mắt nâu đấy với những điều phiền muộn đã có từ lâu… chợt hiện hữu, trao cho anh… nó quay đầu liền ngay tức khắc, như anh phóng xe đi mất bởi hờn giận vô cớ… à là nó đang hờn hay anh, như bọn con gái giận dỗi không một lý do, nó không rảnh để năn nỉ anh đâu, thế thì anh có rảnh để năn nỉ nó vậy…
Kris quay đầu xe… anh đậu xe tại chổ quen thuộc xuống xe, dùng hết sức mình băng vào những con hẻm… cho đến khi anh như không còn sức nữa thì anh đã đứng trước cửa nhà ZiTao, một căn nhà bé tẹo, còn nhỏ hơn cái toilet của nhà anh… nhưng nhỏ thì cũng là do tự tay nó làm ra, không phải thừa hưởng từ ba mẹ, đó là thứ giá trị nhất trong đời rồi còn gì… anh tìm chuông, không có… anh đưa tay gõ cửa…
ZiTao nghe tiếng gõ cửa nhà mình, cậu chẳng thèm nhúc nhích… vì cậu biết đó là người quen, ai là người quen của cậu, chỉ có Kris… Thôi… em còn nhiều bài lắm, không rảnh để tiếp đãi khách đâu, chẳng có món gì ngon để mời anh khi anh đang đói cả, số khẩu phần đó em phải dùng đến cuối tháng, anh đừng bóc lột em…
Kris chẳng có kiên nhẫn trước ai, ngoại trừ ba mẹ, thế là anh đập mạnh cửa hơn, đồng thời anh gọi lớn…
-“ ZiTao, mở cửa cho anh!”
Cánh cửa vẫn đóng kín…
-“ Cậu có trong nhà không? ZiTao?”
Vẫn thế… không có tiếng trả lời, chẳng lẽ nó chưa về, nghĩ thế Kris quay đầu chạy đi tìm ZiTao…
--
Bar Caramen - 9h tối
Kris vẫn làm việc cùng lap, ngay tại cái bàn góc khuất trong một quán rượu dành cho giới chứng khoáng tụ tập. Thật sự thì nơi đây khá là yên tĩnh, ai cũng lo việc của mình, đôi lúc như nghỉ giải lao thì mới đi lại quầy uống gì đó, và trêu ghẹo thằng nhóc bartender trông thật dễ thương… nhìn nó Kris chỉ có cảm giác thanh thản, mỗi lần nó cười, anh chỉ thấy cuộc đời này sao thật êm đềm, không một chút sóng gió. Nó nghe mọi người nói, rồi gật gù, rồi cười, rồi pha cho họ những ly nước đủ màu sắc… điều Kris cần là đây, nhưng anh không muốn như bọn họ là bước đến quầy… ít ra anh cũng phải khác… bởi anh chỉ muốn nó nghe anh nói mà thôi… đôi mắt nâu của nó như biết diễn giải mọi cảm xúc của người đối diện vậy, chứng tỏ thật lòng nó nghe, chứ không phải rót vào tai này cho qua tai kia…
Để anh chọn một cách thật đặc biệt cho nó chú ý… cơ hội đến với anh, anh là một người biết nắm bắt, và không bao giờ bỏ qua, lại là một đêm mưa… nó nhìn thấy điều gì, nhận thấy điều gì ngay lần đầu tiên thì anh không cần biết, anh chỉ muốn tạo ấn tượng khó quên của mình trong lòng nó mà thôi.
Chẳng biết nó có quên không, nhưng từ nãy giờ nó không nhìn về phía này, mặc dù anh biết nó biết anh đang ngồi đây… nó đang làm việc… lâu lâu nó cúi xuống lẩm nhẩm gì đó mà anh biết là nó đang học bài… nó có quá nhiều việc phải lo cho cuộc sống của nó, không như anh… vậy thì nó không có đủ thời gian để chia sẻ cho ai cả…
Kris tựa người ra ghế… nó thiếu thốn, còn anh quá đầy đủ, anh còn đòi hỏi ở nó điều gì nữa chứ… Kris đứng dậy, đem theo một túi giấy nhỏ, bên trong có cái điện thoại mới cùng mẫu với anh mà anh đã mua tặng cho ZiTao, là quà xin lỗi, không biết làm sao cho nó nhận đây, thật cua một đứa mình thích quả là khó khăn, chẳng lẽ đi hỏi con Tina, lúc đó còn sinh khối chuyện… anh không biết tình cảm trong mình ra sao, chỉ biết anh thích nó hơn mọi đứa khác, thích nó như kiểu con Tina thích anh vậy… tự dưng anh thích tối tối về nhà, nằm trên giường, nhắn tin qua lại với nó, như bọn già trong công ty ba vẫn làm mỗi khi làm biếng trốn việc…
Kris đặt túi giấy lên quầy, đẩy đến trước mặt ZiTao…
-“ Cho cậu nè, quà xin lỗi của anh, lúc nãy anh có chút bực bội!”
ZiTao mỉm cười kéo đến bên mình…
-“ Không có gì, em quên rồi, người như bọn anh áp lực công việc rất lớn!”
ZiTao vừa nói vừa mở túi giấy, lấy ra cái điện thoại mới, cậu ngẩng lên mỉm cười.
-“ Em nhận là vì như anh nói cho em mượn chỉ cho anh, chứ không nhận vì giận đâu, chừng nào xong em trả, em làm việc có đầu đuôi, đã hứa là phải làm!”
Kris mỉm cười nhẹ kéo ghế ngồi xuống…
-“ Pha cho anh một ly nước, anh ăn no rồi!”
ZiTao quay đi lấy ly…
-“ Anh bị cảm à? Thấy giọng anh hơi khàn!”
-“ Anh dầm mưa… à mà thôi, anh thấy nghẹt mũi khó thở!”
ZiTao gật đầu:
-“ Vậy anh đi chăm lo việc của anh đi, em pha xong sẽ đem đến cho anh!”
Kris mỉm cười gật đầu.
-“ Cậu đừng để anh đợi lâu quá nhé!”
ZiTao cau mày, nhưng lên giọng:
-“ Anh nói chuyện cứ như em là bồ anh đấy!”
Kris gượng cười…
-“ À anh tập sự đó mà!”
Rồi Kris lại cười ra tiếng quay đi, bước nhanh về chổ… trong đầu nghĩ… Cậu nhạy cảm thế mà không nhận ra tình cảm khác biệt anh dành cho cậu à? Hay cậu thông minh đến độ vờ đi? Hay cậu ngại gì đó… chẳng lẽ anh sai khi nhìn vào mắt cậu mỗi khi cậu nhìn anh… nó cũng chan chứa lắm mà… chắc là anh sai, bởi trong tình cảm anh rất tệ…
ZiTao cầm tách trà gừng nóng đem đến cái bàn góc khuất khi quán thưa khách, cậu đặt xuống bàn rồi kéo ghế ngồi xuống…
-“ Em ngồi đây được mười phút thôi đấy, em còn phải học bài!”
Kris bật cười ra tiếng nhại theo…
-“ Em nhiều bài lắm!”
ZiTao bật cười…
-“ Anh cứ trêu em, sao anh không để trêu con gái đấy!”
-“ Anh thích trêu cậu hơn!”
-“ Em có phải là con gái đâu!”
-“ Nhưng cậu lại bắt mắt anh hơn bọn con gái theo anh!”
-“ Lại đùa!”
-“ Anh không đùa!”
-“ Em không thích đùa kiểu này đâu nhé!”
-“ Okay! Không đùa, thật anh thích cậu đấy!”
Kris nhìn xuống…
-“ Gì đây?”
-“ Anh đang cảm nên uống trà gừng tốt cho sức khỏe, hơn nữa anh nói hôm rồi mình bị nôn!”
-“ Anh không thích uống thuốc đâu!”
-“ Đâu phải thuốc, đừng nghĩ trà gừng đơn giản đấy, uống đi, thưởng thức tài nghệ của em rồi biết!”
Kris cầm lên.
-“ Nóng quá!”
-“ Thì anh cứ uống từ từ thôi!”
-“ Cậu có từ từ ngồi đây với anh không?”
ZiTao bật cười…
-“ Em méc anh Yang rằng anh muốn rủ rê em làm biếng!”
Kris nhấp môi, nhưng sau cú nhấp môi anh lại uống liền hết nữa tách…
-“ Sao hả?”
-“ Ngon nhỉ! Ngày mai anh nghỉ làm, đi với anh có được không?”
ZiTao ngả người ra ghế.
-“ Dù mai em nghỉ học, thì anh nghĩ em đủ tự tin leo lên xe anh nữa à?”
-“ Cậu vừa bảo không giận mà!”
-“ Ừ, thì em không giận, nhưng không có nghĩa là em bỏ qua…”
-“ Vậy cậu ra hình phạt đi!”
-“ Em không phải ba mẹ anh để phạt anh, em muốn nói không bỏ qua cho mình, em không chơi ngu nữa đâu!”
-“ Anh muốn đi mua đồ, đi với anh đi, anh muốn đi chơi với cậu!”
ZiTao bật cười đứng lên…
-“ Hết mười phút rồi, em không đi đâu, em còn đi học, okay!”
-“ Nghỉ học một buổi có mất mát gì đâu!”
-“ Em không thông minh, mất bài em không biết đường lần!”
-“ Vậy anh lần cho em!”
ZiTao quay phắt lại bật cười lớn…
-“ Anh cần về nhà nghỉ ngơi đi được rồi!”
Kris đứng lên…
-“ Okay anh làm theo lời cậu, về nhà, nhưng sáng mai bảy giờ hẹn ở đầu hẻm, không gặp không về!”
ZiTao quay đi…
-“ Em đi học lúc sáu giờ rưỡi mất rồi!”
Kris đóng lap lại, bỏ vào túi xách, cầm bước nhanh ra cửa, trước khi đi anh bước đến quầy rồi nói nhanh.
-“ Anh không đùa, ngày mai anh sẽ chờ cậu cho đến khi nào cậu đi với anh!”
ZiTao ngẩng lên khi vừa mới cúi xuống dọn ly vào chổ, cậu hạ giọng:
-“ Tự dưng ép buộc người ta!”
Kris quay đi…
-“ Anh thích!”
ZiTao nói với theo…
-“ Không phải mình anh thích là xong đâu đấy!”
ZiTao nhìn theo, cái dáng cao cao khuất mất ở cửa… Cậu mỉm cười ngồi xuống chổ của mình, lấy điện thoại ra đọc lại dòng tin nhắn trong điện thoại, mà lúc nãy cậu đã thấy…
- ZiTao à… cậu đọc thử xem lời xin lỗi này có được tha thứ không nhé, bởi anh vừa mới làm bạn anh giận… à, là như thế này, từ trước đến giờ anh ít khi biết bộc lộ cảm xúc của mình trừ khi anh bên cậu, thế là anh cũng chẳng biết mình làm gì nữa, à… không biết là không có tội, rồi… anh có thành ý lắm rồi đấy nhé-
ZiTao bật cười dùng hai tay gõ chữ…
-Thành ý của anh để cho chó nó tha đi cho rồi-
Cậu gởi tin… xong đặt điện thoại dưới quầy, vừa quay ra thì cậu thấy có tín hiệu tin nhắn, cậu cầm lên xem…
-Chó nhà anh tới 4 con, cậu muốn con nào nó tha đi thì bảo anh biết-
ZiTao nhắn lại…
-Con nào dữ nhất đấy-
-Cảm ơn cậu đã chỉ dạy-
-Không có chi-
-Cậu ác quá đi, không thương anh à?-
-Em không thèm thương kẻ điên như anh!-
-Anh là trẻ thiếu tình thương chứ không điên à nhe-
Cứ thế… mỗi người một câu… trò chuyện vớ vẩn, làm cái chuyện gì chẳng biết, chỉ biết cả hai đều thấy thích thú khi làm mà thôi…
|
|