|
Ngoại truyện 2: Luôn đứng phía sau dõi theo cậu. (4)
Từ sau ngày hôm ấy, tôi không hề gặp XiuMin thêm một lần nào nữa, hay nói đúng hơn là tôi trốn tránh không gặp cậu ta. Tôi cũng có hỏi thăm tình hình, được biết XiuMin bị bệnh tim bẩm sinh, người thân không hề còn một ai nữa, chỉ có duy nhất một ông chú họ cũng từ chối nuôi nấng cậu ta. XiuMin có một tuổi thơ đầy chật vật và khốn khó, nhưng chưa hề một lần nào mở miệng xin giúp đỡ, khó khăn đến mức nào cậu cũng chỉ một mình lặng lẽ tự cam chịu. Lòng tôi bỗng chùng xuống. Sự ích kỉ này có đáng để đánh đổi cái hả hê sau khi mình đặt cái tôi quá cao? Không được! Tôi không cho phép mình dễ dàng mềm lòng như thế, tôi sẽ khiến họ trả giá đắt, lúc đó tâm trạng tôi sẽ ổn hơn… Nhưng mà, cũng có thể là không.
Hôm nay xuất viện, nhưng tâm trạng vẫn như lúc gặp XiuMin, chẳng vui vẻ gì. Tôi cứ đăm đăm nhìn vào điện thoại, chờ đợi cuộc gọi của Luhan, nhưng mà, màn hình vẫn là một màu đen u ám. Mấy ngày rồi, tôi không gọi cho cậu, thì cậu cũng biệt tăm. Sao Luhan quá đáng đến thế? Cậu ấy phát điên tìm XiuMin, thì tôi cũng muốn như phát điên vì cậu ấy. Sự tức giận đè nén nỗi thương hại, tôi cầm máy, bấm số di động.
“Sao vậy?” – Luhan trả lời bằng giọng đượm buồn và đầy mệt mỏi.
“XiuMin…” – Tôi cố kéo dài giọng, ngăn tiếng nghẹn ngào đang dâng lên ở cổ họng.
“MinSeok? MinSeok?” – Luhan hoảng loạn lặp lại tên cậu ta một cách vô thức – “Cậu ấy ở đâu? Young Ji, làm ơn, làm ơn cho tớ biết với!”
“Còn tớ?” – Nữa rồi, nước mắt lại rơi nữa rồi, tôi đau đớn nhìn chằm chằm vào bức tường trắng xóa – “Nếu tớ có biến mất, cậu có như thế không?”
Luhan trả lời tôi bằng một chuỗi dài im lặng đến đáng sợ. Cậu như nín thở chờ tôi nói câu tiếp theo, còn tôi như nổi điên vì chờ cậu hỏi han tôi một tiếng.
“MinSeok đâu rồi? MinSeok ở đâu?” – Luhan phát cáu lên vì không thể nhẫn nhịn được nữa – “Làm ơn đi! Dẹp sự ích kỉ của cậu qua một bên! Nói cho tôi biết MinSeok đang ở đâu. Xin cậu, xin cậu, tôi van xin cậu…”
Luhan khóc rồi, thật sự cậu ấy đã khóc rồi. Tôi từng nghĩ cậu ấy sẽ rất ít khi biểu lộ cảm xúc của mình như vậy. Cậu ấy gào thét, cậu ấy đau đớn, cậu ấy nạt nộ, mà chẳng hề bận tâm người nghe là tôi đây, sẽ bị tổn thương đến mức nào. Tôi mím môi, cảm giác như ngừng thở, những giọt nước mắt cứ rơi mãi không ngừng. Đã dặn lòng là không khóc vì cậu nữa, cho nên, hãy coi như đây, là vì tôi vậy, là vì tôi, vì một kẻ đứng sau cứ ngây ngốc đợi chờ cậu ngoảnh lại, vì một kẻ mang yêu thương hết lòng của chính mình, tặng cho một người mà vĩnh viễn không được đáp trả. Tôi cất giọng, nhỏ thật nhỏ, mặc kệ Luhan có nghe hay không:
“Ở bệnh viện, cậu ta ở cùng bệnh viện với tớ.”
Tôi cúp máy, tháo sim, tháo pin, chậm rãi xuống giường, mang trên vai cái balô, nhẹ nhàng rời đi. Đứng trước cổng bệnh viện, tôi thầm tự thách thức chính mình, cũng coi như thách thức tình cảm của Luhan và XiuMin. Cho dù có chuyện gì xảy ra, thì cũng coi như tôi đã thông báo rồi. Nếu Luhan không tới, thì đó là do lỗi số phận của họ.
Tôi hi vọng chờ đợi, mong là sẽ không thấy sự xuất hiện của cậu.
Năm phút, rồi mười phút trôi qua, tôi cười nhạt. Đúng, có lẽ là cậu không nghe thấy tôi nói rồi. Chính tôi đã rộng lượng ban cho hai người họ một ơn phước, nắm không chắc, là do họ. Nhưng mà, không hiểu sao, tôi lại chẳng thấy vui mừng gì, mà thay vào đó là nỗi lo lắng, sự buồn bã.
Thêm mười phút, hai mươi phút nữa. Tôi nhếch mép, chuẩn bị rời đi, thì nghe tiếng thắng gấp của xe ô tô xuất hiện trước cửa bệnh viện.
Luhan bước ra, vội vã lao đến phía tôi, nắm chặt lấy vai, khiến nó đau đớn. Đôi mắt hiện rõ những tia máu, môi mím chặt, khuôn mặt tái đi. Cậu thở hồng hộc, mặc tôi bao nhiêu thắc mắc sao cậu lại biết tôi ở đây, à không, phải nói là sao cậu lại biết ở bệnh viện nào, sao lại tới được đây. Tôi chưa hề nhắc tới địa chỉ cơ mà.
“Phòng bao nhiêu?” – Cậu kìm nén cơn thịnh nộ đang sắp phun trào lại, cất giọng khàn khàn – “Phòng bao nhiêu? Nói!”
Luhan thật đáng sợ, cậu thật sự rất đáng sợ. Cậu không còn là Luhan điềm tĩnh, bất cần của ngày nào nữa. Từng cử chỉ, từng hành động, cậu đã khác rồi, khác trước rất nhiều, khác đến mức mà tôi giơ tay chạm vào, nhưng không bao giờ chạm tới.
“2412” – Tôi vô thức trả lời. Đôi mắt vẫn nhìn về cậu.
Luhan chạy vụt đi, để lại trên vai tôi hơi lạnh giá từ đôi bàn tay còn vươn lại. Tôi cũng theo cậu lên phòng bệnh của XiuMin.
Tiếng bước chân vội vã của cậu đập mạnh vào hành lang. Luhan hoảng loạn bước, kệ bản thân bao nhiêu lần té xuống. Tôi nhìn về phía cậu. Ừ, tôi mãi mãi cũng chỉ là kẻ đứng phía sau cậu mà thôi.
Đến trước cửa phòng XiuMin, Luhan thoáng chần chừ rồi mạnh mẽ đẩy cửa vào. Tôi cũng từ tốn chậm rãi bước sau.
Cảm giác lạnh lẽo đi từ đầu ngón tay cho đến tận sâu vào tim, tôi nhìn thấy trên chiếc giường vốn dĩ sẽ có một người vẫn luôn đưa mắt nhìn ra cửa sổ, mà giờ đây, thay vào đó, là một người, đang được y tá đắp lên mặt chiếc khăn mỏng màu trắng.
Sững sờ.
Tôi trơ mắt nhìn Luhan loạng choạng bước về phía trước. Cậu bám chặt thành giường, bàn tay run rẩy, đôi môi thốt lên vài từ yếu ớt. Y tá không ngăn cậu lại, ánh mắt cô ấy ánh lên sự thương sót vô hạn, cô ấy khẽ nói, những câu nói được bật ra, chẳng khác nào cầm dao đâm vào chúng tôi.
“Bệnh nhân Kim MinSeok vừa mới qua đời. Trước khi rời khỏi nơi thế gian này, cậu ấy luôn gọi tên Luhan mãi, cậu ấy luôn thốt lên một câu, mà khi đó, cũng khiến tôi đau đớn theo, cậu ấy luôn nói, luôn nói…” – Y tá không dừng được nước mắt, cô ấy bấu chặt lấy gấu áo trắng của mình, cất giọng nghẹn ngào – “MinSeok à, tuyết rơi rồi!”
Tôi chẳng biết mình làm sao rời khỏi căn phòng đó, chẳng biết mình làm sao có thể đứng trước cổng bệnh viện vào ngay lúc này. Tôi ngước mắt lên, nhìn bầu trời trắng xóa qua kẽ tay. Giọt chất lỏng ấm nóng, bỏng rát chảy xuống má, chảy qua tóc mai. Tôi không hề cảm thấy khá hơn một chút nào, cũng không hề cảm thấy hả hê. Tôi tự trách mắng bản thân, đã giết đi tình yêu của mình, và tình yêu của người tôi yêu thương. Tôi run rẩy ngồi sụp xuống đất, khóc lên nức nở. Trước mắt tôi giờ đây, là hình ảnh Luhan đang lật chiếc khăn trắng để nó rời khỏi khuôn mặt XiuMin. Cậu dùng bàn tay gầy, lạnh ngắt của mình, từ từ xoa lên hai má của người cậu yêu thương. Cậu mỉm cười, nụ cười như không thể chấp nhận nổi sự thật đang giày vò cậu. Luhan khẽ cất giọng khàn đặc:
“MinSeok à, dậy đi! Chúng ta cùng đi ngắm tuyết nhé, được không? Đừng ngủ nữa, mau dậy đi nào. Đừng đùa với tớ như thế. Cậu nói muốn cùng tớ đi ngắm tuyết lần nữa mà. Chúng ta sẽ cùng nhau mua cà phê, cùng nhau đi dạo trên phố, cùng nhau nhìn bầu trời khuya mỗi khi đêm về. Cậu cứ ngủ như thế sẽ không hay đâu!” – Luhan khóc, từng giọt buông xuống khuôn mặt gầy guộc của XiuMin – “Tớ sẽ không để cậu rời đi, làm ơn, hãy ở lại. Nếu cậu cứ biến mất khỏi cuộc sống của tớ như thế này, cậu sẽ can tâm sao? Đừng mà, tớ chưa nói với cậu rất nhiều điều. MinSeok à, mở mắt đi MinSeok. Kim MinSeok, cậu hãy mở mắt đi, tớ xin cậu, TỚ XIN CẬU!”
Luhan cứ lay mạnh XiuMin như thể cũng đang lay mạnh chính bản thân mình tỉnh táo lại.
Tôi, đã trở thành kẻ độc ác nhất rồi, nhưng mà, tại sao… tôi lại không hề thấy vui vẻ, mà thay vào đó, cảm giác đau đớn còn hơn cả việc lấy lửa đốt từ từ vào da thịt mình cháy bỏng.
-
Từ sau khi XiuMin ra đi, Luhan cứ đắm mình trong hơi rượu. Cậu luôn tự cười, luôn tự nói, luôn cho mình là tỉnh táo, nhưng cậu chẳng hề biết, cậu điên rồi. Luhan cứ lảm nhảm vài câu vô nghĩa, nhưng cậu chưa bao giờ nhắc tới XiuMin nữa. Tôi nghĩ như vậy là cũng tốt. Để quên đi nỗi đau giày vò như thế, cơ mà, thật đáng thương cho XiuMin quá. Nếu là tôi, tôi cũng sẽ không cam chịu. Luhan từ từ bình tĩnh hơn, mọi chuyện cứ diễn ra như thường, cuộc sống không thay đổi dù có thiếu đi sự xuất hiện của XiuMin, cho đến một này của hơn một năm sau…
|
|