|
Part 3: Macau By Night
Hai người dừng chân trước nhà hàng Bồ Đào Nha, nằm trên một con phố lớn, ánh sáng rực rỡ từ đủ các loại đèn hắt xuống mặt đường nhựa, khiến con đường như mở rộng ra, lấp loáng đủ màu sắc. So Eun ngước nhìn biển hiệu lớn bằng đèn led, chữ "Felicidade" sáng rực trên nền thép bóng. "Felicidade", theo như lời Jae Rim giải thích, nghĩa là "Niềm hạnh phúc" trong tiếng Bồ Đào Nha. Giờ này là giờ cao điểm, khoảng thời gian thực khách tìm đến nhà hàng đông nhất. Jae Rim nhìn sang cô gái đứng cạnh, rồi nắm tay cô kéo vào quán.
- Đừng ngần ngừ nữa, trước khi hết bàn.
Anh nói không sai. "Felicidade" tấp nập và ồn ào, đông người qua kẻ lại, khác hẳn với "Dạ Khúc". Đương nhiên, so sánh một tiệm cafe hoài cổ đậm chất Trung Hoa với một nhà hàng Bồ Đào Nha quả thật là khập khiễng. Nhân viên cũng đông hơn hẳn, gấp chục lần là ít. Người thanh niên trẻ mặc áo đồng phục trắng, đeo tạp dề lật đật chạy ra hỏi "Anh chị đi mấy người?", Jae Rim nói chỉ có hai người thôi, và anh ta giúp họ tìm một cái bàn nhỏ cho hai người. Hai người yên vị, và So Eun bắt đầu chọn món ăn trong thực đơn. Jae Rim thì khác, anh chẳng cần nhìn quyển menu đặt trên bàn, gọi một loạt đồ ăn như thể đã thuộc lòng từ lâu.
So Eun cau mày. Điểm trừ đầu tiên của quán này là gọi đồ ăn phải chờ quá lâu. Một phần vì đông khách, một phần vì nhân viên và đầu bếp làm đồ ăn không kịp. Điểm trừ thứ hai là, thái độ phục vụ của nhân viên không chuyên nghiệp cho lắm. Có vẻ như họ thay đổi đội ngũ nhân viên liên tục thì phải, và thời gian thực tập không được lâu. Cứ lúng ta lúng túng, và So Eun tự hỏi liệu họ có nhớ nhầm món ăn mà khách gọi hay không.
Ngoài hai điểm trừ ấy ra, những điều còn lại, So Eun khá hài lòng.
Thứ nhất, không gian quán đủ rộng và hệ thống điều hòa tốt, nên dù rất đông khách vào giờ này cũng không cảm thấy ngột ngạt hay khó chịu. Thứ hai, cách bài trí của nhà hàng rất ổn, khiến người ta dễ liên tưởng đến một quán ăn hạng sang với những món ăn và dịch vụ cao cấp, nhưng thực ra, giá cả ở đây rất bình dân, ít nhất là phù hợp với túi tiền của một người như cô.
Điều cuối cùng và quan trọng nhất, đồ ăn ở nhà hàng này rất ngon. Điều này cô phải công nhận, dù không rõ có phải vì chờ lâu hay vì đói mà khẩu vị cũng tốt hơn hay không. Dù số món ăn trong menu chỉ tầm hơn một chục món, bao gồm cả khai vị và món chính.
Cô xúc thử một thìa cơm hải sản rưới đẫm nước sốt ngòn ngọt, cay cay, bỏ vào trong miệng. Mùi vị không khiến cô thất vọng. Theo như lời anh nói thì đây là món ăn huyền thoại nằm trong danh sách "Những nét độc đáo của ẩm thực Macau" mà những người du khách đến đây mong muốn được thử một lần. Cô cao giọng, hỏi rằng anh có khoa trương quá không, hoặc là "Cái gì anh cũng cho lên thành huyền thoại hết!". Nhưng thật sự, nếu không thử qua cơm hải sản thì chắc cô sẽ phải cảm thấy thiếu thiếu, ít nhất là đối với chuyến đi này. Thật sự quá ngon! Rất nhiều hải sản được ăn kèm với cơm, từ tôm, sò, mực, ... cho đến cả hàu. Đặc biệt hơn, nước sốt cà chua đậm đà khiến cô nhận định rằng, nó có thể làm vừa lòng cả những thực khách khó tính nhất.
- Thế nào? – Jae Rim hấp háy mắt, nụ cười lộ rõ vẻ ngạc nhiên xen lẫn hài lòng, kèm thêm một chút đắc thắng.
- Ngon lắm! – Cô mỉm cười, rút tờ giấy từ trong hộp tre đan lau miệng.
- Thấy chưa? – Anh cười hài lòng – Để tôi làm hướng dẫn viên, cô sẽ không bao giờ phải hối hận đâu!
Anh ngỏ ý muốn để mình thanh toán cho bữa ăn của hai người, cô không từ chối. Không biết từ bao giờ, người ta đã luôn mặc định rằng trong buổi hẹn đầu tiên, người con trai sẽ mời đối phương một bữa ăn thật ngon, và đương nhiên anh ta là người trả tiền, hoàn toàn. Chuyện này kể ra cũng không có gì sai trái cả, lại rất được lòng phái nữ, nên dù là trước đây, bây giờ hay sau này, vẫn được giữ nguyên và không hề thay đổi. Trừ một vài trường hợp đặc biệt.
Hai người rời khỏi "Felicidade", ngồi trên băng ghế sắt được trang trí cầu kì đợi chiếc xe taxi mà anh đã gọi đến đón. Họ đang ở nơi cách khu phố cổ Taipa chỉ tầm hơn nửa tiếng đi bộ, nhưng hoàn toàn không thể tìm thấy cái bình dị và mộc mạc của khu phố cổ kính ấy nữa. Macau luôn tồn tại những ranh giới rất rõ rệt, về mọi mặt. Một du khách mới đặt chân đến Macau lần đầu, thời gian sống và trải nghiệm chưa đủ lâu để biết mọi thứ về nơi này, So Eun chỉ cảm nhận được đến thế. "Felicidade" nằm trên đường lớn, ngay gần trung tâm nên dường như không có sự khác biệt lớn lắm giữa ban ngày và ban đêm.
Jae Rim tựa hẳn lên lưng băng ghế sắt. Không dễ chịu chút nào, chỉ là, những thanh sắt hình chữ nhật dát mỏng đặt cách đều làm người đang ngồi thấy đỡ mỏi hơn phẩn nào. Được rồi, không ai có quyền đòi hỏi một chiếc ghế êm ái hơn ở trên vỉa hè đâu, dù sao cũng chỉ là nơi tạm dừng chân thôi mà. Cô duỗi thẳng đôi chân, đặt túi xách trong lòng. Bỗng nhiên, anh quay sang hỏi cô:
- So Eun-ssi, cô nhất định phải đến tháp Macau sao?
- Ừm ... Tôi thấy người ta bảo nên đến một lần ... – Cô hơi ngạc nhiên – Sao đột nhiên anh hỏi vậy?
- Chỉ là ... tôi muốn thay đổi lịch trình một chút. – Anh ngập ngừng – Không đến tháp Macau nữa, thay bằng một nơi khác, ý cô thế nào?
- Sao thế? Có chuyện gì không hay à?
- Ừ. Thì là ... Không có gì thú vị đâu, thật đấy! Tôi không hiểu sao khi tìm kiếm trên Google về những địa điểm nên đến ở Macau thì Tháp Macau lại hiện ra đầu tiên. – Anh thủng thẳng – Nó chỉ đẹp khi nhìn từ xa thôi! Nếu cố cứ nhất định phải đến đấy, cô sẽ thất vọng đấy! Vé vào cửa không rẻ, thang máy dạo này hay gặp vấn đề trục trặc, lên đến tầng cao nhất rồi view cũng chẳng đẹp lắm. Chưa kể, nó không nhưng những hình ảnh quảng cáo trên mạng đông, lúc nào cũng chật kín người, chen chúc nhau phát mệt.
- Ôi thật vậy à? – So Eun thở dài – Đáng thất vọng thật!
- Đừng nói với tôi rằng nãy giờ cô đang mải nghĩ xem lên đến tầng cao nhất của tháp trông như thế nào nhé! – Anh ngửa mặt nhìn trời, cười – Đùa thôi, chỗ đó không dành cho cô đâu! Nó không hợp với cô. Phí thời gian lắm!
- Hợp với tôi? Thế nào cơ? – So Eun cao giọng – Thôi được rồi, giờ anh định dẫn tôi đi đâu? Đừng bảo với tôi về khách sạn ngủ đáy nhé! Bây giờ không phải quá sớm sao?
- Cô chọn đi: Rượu hay cafe? – Anh nháy mắt.
- Tôi bắt buộc phải chọn một trong hai à? Không có lựa chọn khác sao?
- Không. – Anh lắc đầu – Chỉ một trong hai thôi!
- Tôi không uống được cafe. Vậy chọn rượu đi. – Cô đắn đo một lúc rồi gật đầu quyết định – Nhưng mà ... Tôi không thích đến bar, cũng không thích mấy chỗ ồn ào đâu. Đêm rồi mà.
- Được rồi. Một ly Cognac, thế nào? – Anh nhún vai, gợi ý – Cô uống được rượu không?
So Eun khẽ gật đầu đồng ý. Vừa lúc, chiếc xe taxi bốn chỗ mà anh đã gọi khi nãy vừa đến. Hai người kên xe, yên vị ở ghế sau. Người lái xe trẻ tuổi lễ phép hỏi "Anh chị đi đâu?", anh đọc địa chỉ một quán rượu ở chân cầu Taipa. Chiếc xe phóng vụt đi trên mặt đường rộng loang loáng ánh đèn.
*************
Nếu như Jae Rim không nói trước, So Eun cũng chẳng thể nào tin được mình đang đứng trước một quán rượu. Không có biển hiệu gì cả, và cách trang trí quá nghiêm túc để người ta nghĩ đó là một quán rượu. Người ta thường nói, khi đến Macau, bạn sẽ lần đầu tiên được tận mắt nhìn thấy những điều khó tin nhất. So Eun phải công nhận rằng điều này đúng, bởi vì từ khi đặt chân đến thành phố này, cô đã đi hết từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Anh đẩy cánh cửa gỗ nặng nề khép hờ sang một bên, từ tốn bước vào. Cô đi theo anh, không quên nhìn trước ngó sau để xác nhận lại một lần nữa rằng cô không vào nhầm chỗ. Anh nhắc cô khép cánh cửa lại, và tiến thẳng đến một cái bàn tròn đặt hai cái ghế trong góc, cạnh tủ kính bày đủ loại cốc và ly trong đó.
So Eun chắc chắn rằng người thanh niên đi cùng cô đây hẳn phải là khách quen của quán rượu này, từ cách anh đi vào quán và tìm chỗ ngồi, cho đến những câu chào hỏi và bông đùa khi ông chủ quán đi đến bàn hai người. Ông ta hỏi sao lâu quá anh mới đến, rồi thì lâu nay mọi việc thế nào, có thuận lợi hay không. Anh trả lời qua loa, bảo rằng để sau hẵng nói, hôm nay anh có một người khách đặc biệt nên không thể bỏ mặc người ta được. Ông chủ quán "À" một tiếng, rồi đánh mắt nhìn sang So Eun. Cô gật đầu chào. Bằng một nụ cười đầy ẩn ý, ông ta hỏi hai người dùng gì, rồi biến mất sau quầy pha chế sau khi Jae Rim nói ngắn gọn "Chú cho chúng cháu hai ly Cognac, loại nguyên chất ấy ạ!".
Theo như anh nói, ông chủ quán có sở thích hơi đặc biệt một chút, nên đừng ngạc nhiên khi nhìn bên ngoài trông quán giống như một nhà hàng truyền thống Trung Hoa, nhưng bên trong quán chỉ phục vụ rượu Tây. Anh còn nói thêm, nếu cô muốn uống thử một loại rượu truyền thống nào đó của Trung Quốc, có lẽ nên quay lại khu phố cổ Taipa lúc chiều, ở đó có nhiều sự lựa chọn tốt hơn. Ánh đèn trong quán cũng không quá rực rỡ, đủ để nhìn rõ mặt người và một ít đồ đạc được bày biện đơn giản. Khách khứa đến đây không nhiều, chủ yếu là khách quen như anh thôi, nhưng dường như ông chủ chẳng bao giờ lo lắng đến hai chữ "ế ẩm".
- Em đã uống Cognac bao giờ chưa? – Anh đột nhiên hỏi không dùng kính ngữ. – Đừng nói đây là lần đầu nhé?
- Sao anh lại không dùng kính ngữ thế?
- Khi uống rượu, ngoại trừ đối tác ra, tôi không dùng kính ngữ với người khác. Sao thế? Em không thoải mái à?
- Không. – Cô lắc đầu, cũng bỏ luôn kính ngữ – Như vậy cũng được, cho thoải mái. Em chưa uống Cognac bao giờ, đây là lần đầu tiên đấy. Nó nặng lắm à?
- Ừ, đại loại thế. – Anh cười trừ - Hi vọng tửu lượng của em không quá kém. Một ly thôi, không đến mức say khướt đấy chứ?
Cô cười nhẹ, lắc đầu. Đúng lúc ấy, ông chủ quán bê đến hai ly rượu kèm theo một ít nho khô trên cái đĩa sứ nhỏ. Ông ta vừa nói vừa cười lớn:
- Này, hôm nay hai vị là khách quý đến nên tôi trực tiếp phục vụ đấy nhé! Tôi chỉ tính tiền rượu thôi, còn đồ ăn kèm thì miễn phí. Thế nào, không làm phật lòng hai người chứ?
- Chứ không phải do nhân viên ở quán chú không làm ca tối hả? À không, thực ra là do chú chỉ tuyển có đúng hai người làm ban ngày ấy chứ! – Anh cũng cười đáp lại, chuyển ánh nhìn từ ông chủ quán sang cô gái ngồi đói diện – Em lắc đầu là có ý gì? Không say, hay là không uống được?
- Ôi trời, cô gái này không uống được Cognac hả? – Ông chủ sốt sắng hơn hẳn – Vậy để tôi đổi loại khác.
- Không, không ạ. – So Eun vội khoát tay với ông chủ quán – Cháu uống được ạ! Tửu lượng của cháu không tồi đâu ạ!
- Vậy có cần ... – Ông chủ quán vẫn chưa có ý định rời khỏi chiếc bàn nhỏ trong góc.
- Chú à, nếu cần gì bọn cháu sẽ gọi thêm. – Jae Rim nhìn ông chú, ra hiệu bảo ông ta có thể đi được rồi – Cứ để bọn cháu tự nhiên.
Chủ quán gật đầu đồng ý, cầm chiếc khay inox đi về phía sau quầy pha chế. Anh nheo mắt nhìn cô, hỏi nhỏ:
- Lần đầu dùng Cognac, vậy em biết cách thưởng thức không? Có cần anh hướng dẫn không?
- Anh cứ làm như em lơ ngơ lắm không bằng. – Cô nghiêng đầu, phì cười – Đương nhiên là em biết chứ.
Cô nâng chiếc ly hình quả táo bằng pha lê trên tay, nhẹ nhàng như thể chỉ cần một chút bất cẩn có thể khiến lớp pha lê trong suốt mỏng manh vỡ vụn. Ánh đèn lờ mờ làm ánh lên màu vàng sậm như hổ phách của thứ chất lỏng sóng sánh trong chiếc ly hình quả táo. Cô cẩn trọng dùng lòng bàn tay ôm dưới mặt đáy của ly, hơi nóng từ cơ thể truyền qua lớp thủy tinh làm hương thơm đặc trưng của Cognac nổi bật hơn. Mùi của gỗ sồi trăm tuổi, hòa lẫn với mùi của nho được ủ kĩ với loại men tốt nhất, tạo nên mùi hương nồng nàn xộc thẳng vào cánh mũi. Với những người thưởng thức Cognac lần đầu tiên, chỉ riêng hương thơm của nó cũng đủ làm người ta ngây ngất dù chưa chạm lưỡi.
So Eun đặt ly rượu xuống mặt bàn gỗ.
- Xem ra, gu thưởng thức rượu của em cũng không tồi. – Anh gật gù vẻ hài lòng – Nó hợp với em chứ?
- Em ... Tại vì em chưa thử bao giờ, cho nên ... – Cô lắc đầu – Em không chắc, nhưng hình như nó quá mạnh mẽ với em. Em không quen ...
- Rồi em sẽ quen thôi. – Anh mỉm cười – Nào, cạn ly.
- Vì cái gì?
- Chẳng vì lí do gì cả. Nếu em không thích, thì không cần.
- Ai nói em không thích?
So Eun bật cười, nghiêng đầu, cầm ly rượu trên tay. Cô khẽ lắc nhẹ, chất lỏng trong suốt màu vàng hổ phách sóng sánh trong ly. Hai chiếc ly chạm nhẹ vào nhau, một tiếng "cách" vang lên, nhẹ nhàng và sắc gọn. Cô thử nhấp một ngụm rượu. Mùi rượu đậm và nồng nàn xộc thẳng lên sống mũi. Đặt vội ly rượu trở lại mặt bàn, cô cúi đầu, đưa mắt lén nhìn người đối diện vừa uống một ngụm lớn hơn nhưng vẫn không hề hấn gì.
Anh nhìn cô gái chưa kịp quen với Cognac đặt vội ly rượu xuống bàn sau khi nhấp thử ngụm đầu tiên, cúi đầu nhắm nghiền mắt lại để cân bằng lại những cảm giác quá đột ngột, bật cười thành tiếng.
- Vậy mà ... anh còn hi vọng tửu lượng của em không quá tệ chứ! Có cần anh uống hộ nốt phần còn lại không?
So Eun chậm chạp ngẩng đầu dậy, hất đám tóc xòa trước mặt ra sau. Ánh đèn yếu ớt hắt lên khuôn mặt hai người. Anh nhìn khuôn mặt cô kĩ hơn, có vẻ như cô chỉ hơi choáng vì mùi rượu xộc vào quá đột ngột thôi, chứ chưa đến mức gọi là say. Làn da trắng sứ trên gương mặt không vì một ngụm rượu mà nóng bừng lên. Rượu vẫn chưa đủ ngấm, chưa đủ khiến người con gái lần đầu thử Cognac say.
Cảm giác choáng nhanh chóng qua đi, chỉ còn lại mùi vị đặc biệt của Cognac đọng lại trên từng gai vị giác của lưỡi. Cô nâng ly rượu lên, nhấm nháp hương vị đó, từng chút một. Cho đến khi người ấm sực lên. Đầu óc thư giãn hơn hẳn. So Eun thoải mái dựa người hẳn vào lưng ghế, mỉm cười nhìn người đối diện:
- Lúc đầu hơi choáng một chút ... Nhưng càng về sau càng thú vị. Aigoo, em bắt đầu thích rồi đấy!
- Cognac là loại rượu tốt nhất thế giới, có lí do cả đấy. Một ai đó, ừm, anh không nhớ tên, nói rằng Cognac rất nguy hiểm. Tất nhiên là theo cách của riêng nó. – Anh uống thêm một ngụm lớn – Ban đầu, những người chưa từng thử bao giờ thường e sợ, và ngụm đầu tiên bao giờ cũng làm người ta choáng váng. Nhưng ngay sau đó, dù cảm giác choáng rất khó chịu, nhưng vị của nó đọng lại trên lưỡi lại rất thú vị. Hấp dẫn đến mức không thể cưỡng lại được. Rồi sau đó, chẳng ai từ chối uống cạn ly rượu này cả.
- Đúng là thế mà ... – Cô khẽ lẩm bẩm. Mặc dù không muốn chút nào nhưng cô buộc phải thừa nhận, phản ứng của cô khi nãy có hơi thái quá.
- Em đến Macau lâu chưa? – Anh đột nhiên chuyển chủ đề - Đã đi được những đâu rồi?
- Ừm ... Hôm nay là ngày thứ ba em ở Macau. Hôm qua, lúc em xuống sân bay Macau là tầm mười một giờ trưa, lúc đó đói quá nên đi ăn luôn. – Cô vừa kể vừa nhớ lại hành trình từ ngày hôm qua – Cũng đi được nhiều nơi rồi. Tính đi tính lại, còn mỗi tháp Macau là em chưa lên thôi, nhưng em cũng không định lên nữa.
- Lần đầu đến Macau, thấy nơi đây thế nào?
- Em đến Venetian Macau rồi, vào chiều qua ấy. Dành cả buổi chiều ở đó. Nhưng mà, Venetian Macau chán hơn em vẫn tưởng tượng. Thực sự là, em có hơi thất vọng một chút. Được một cái là, đồ ăn ở đây rất tuyệt. Em được thử qua khá nhiều món, nói chung là nếu được hỏi em thích điều gì nhất ở Macau thì em sẽ nói là ẩm thực.
- À, ở Macau ấy, riêng về đồ ăn là không có gì để chê. Ừm, tuy nhiên thì với một số người thì có những món không hợp khẩu vị của họ cho lắm. Nhưng với em thì khác, đó là điều may mắn đấy. – Anh gõ nhẹ những ngón tay xuống mặt bàn gỗ - Thực ra Macau nhỏ lắm, kể cả là người đến đây lần đầu tiên, chỉ cần mất hai ngày là có thể khám phá gần như toàn bộ thành phố này rồi. Những địa điểm nổi tiếng, quán ăn nổi tiếng, sòng bạc nổi tiếng, ... tất cả những thứ "nổi tiếng" ấy chỉ cần hai ngày là đủ để đi qua hết.
- Vậy có nghĩa là, em không còn lí do gì để quay lại đây đúng không? – Cô nghiêng đầu, lùa những ngón tay vào mái tóc đen dài, chải ngược những lọn tóc ra sau – Tất cả những nơi nên đến, em đã tham quan hết rồi. Không phải sao?
- Macau đáng chán đến vậy à? Em thực sự không thấy được điều gì hấp dẫn sao? – Anh khẽ cắn môi, đôi lông mày hơi nhíu lại – Em không quay lại đây vì chẳng còn nơi nào em chưa khám phá?
- Cũng không hẳn là chán ... Nhưng Macau không có cái gì đủ hấp dẫn để làm em thấy hứng thú đâu. Ít nhất là cho đến bây giờ. – Cô trả lời loanh quanh – Còn anh thì sao?
- Nếu như từ giờ cho đến khi em rời khỏi đây, có điều gì khiến em ấn tượng thì sao? – Anh uống thêm một ngụm Cognac, lắc nhẹ ly rượu trong tay – Dù sao thì, khi người ta đến một nơi nào đó, kể cả sau này có quay trở lại hay không, đều có một chút gì đó gọi là ấn tượng. Mọi người nói với anh như thế. Ít nhất thì, em cũng phải có một lý do để lưu luyến nơi này chứ?
- Ví dụ như? – Cô nhướn mày.
- Anh chẳng hạn. – Anh nhìn cô, đôi mắt ánh lên vài tia nhìn nghịch ngợm xen lẫn hứng thú.
Cô hướng ánh mắt nhìn về cái tủ gỗ đặt kê ngay sau lưng chiếc ghế mà anh đang ngồi, khóe môi vẽ nên một nụ cười kín đáo.
- Em định trả thù lao cho một người hướng dẫn viên hết sức tận tâm và nhiệt tình là anh như thế này sao? – Giọng anh có chút bông đùa – Làm sao em có thể không ấn tượng gì với anh chứ? Anh đã dành cả nửa ngày hôm nay cho em rồi mà!
- Để em nhắc lại nhé, đây không phải là yêu cầu của em. – Cô bĩu môi – Là anh rủ em đi cùng với anh mà. Nhưng thôi được rồi, anh muốn thù lao như thế nào? Macau ấy mà, mọi thứ đều đắt đỏ cả, dễ gì tìm được người hướng dẫn viên miễn phí.
- Anh muốn ... một vài câu hỏi thôi, OK? – Anh nháy mắt – Điều kiện đưa ra là, em không được nói dối.
- Được rồi, anh muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi.
So Eun nâng ly rượu lên, lắc nhẹ để chất lỏng màu hổ phách trong tay sóng sánh dưới ánh đèn. Cô uống một ngụm lớn, rượu bao trọn lấy khoang miệng rồi từ từ chảy xuống thực quản, cái nóng của rượu dần lan tỏa khắp cơ thể. Hai gò má ấm sực và ửng hồng dưới ánh đèn lờ mờ. Men rượu ngấm vào cơ thể nhanh hơn cô tưởng tượng. Cô chống hai khuỷu tay xuống bàn và tì cằm lên hai bàn tay đan vào nhau.
- Em biết viết thư pháp à? – Anh hỏi câu đầu tiên.
- Không. Em không biết cái gì liên quan đến thư pháp cả.
- Nhưng sao thầy bói nói em làm nghề bán chữ?
- Em là nhà văn không chuyên. "Bán chữ", chỉ nên hiểu đơn giản là viết ra những tác phẩm thật hay và kiếm tiền từ nó thôi, chứ không nhất thiết phải là thư pháp đâu! Anh này, quan niệm đó cũ rồi nhé!
- Wow, em là nhà văn sao? – Anh không giấu vẻ ngạc nhiên – Wow, nhìn xem, có thể tin được người này là nhà văn không cơ chứ? Cách em đối đáp với anh ... Wow, thật không thể tin được!
- Anh đã kỳ vọng gì ở em chứ? – Cô cười lớn – Nói cho anh biết nhé, em khi ngồi vào bàn viết, và em trong cuộc sống hàng ngày bình thường này, là hai con người hoàn toàn khác nhau đấy! Anh biết tại sao không? Đời và truyện rất khác nhau. Anh hiểu chứ? Oh, chắc là anh biết rõ điều này mà.
Anh gật đầu, không bình luận gì thêm. Ly rượu trước mặt anh chỉ còn lại một ít. Trong khi đó, rượu trong ly của cô mới chỉ vơi đi một nửa so với khi mới được rót ra. Jae Rim nhìn thẳng vào mắt cô, thận trọng thốt ra từng từ từng chữ:
- Em thích kiểu nhân vật như thế nào?
- Dịu dàng, nhẹ nhàng và khuôn mẫu.
- Vậy tức là, ngoài đời em là người hoàn toàn trái ngược? Như thế nào nhỉ? – Anh nheo mắt nhìn cô – Nhìn thế nào, anh cũng không thấy em là kiểu con gái thích nổi loạn đâu!
- Sao? Anh không thích phụ nữ nổi loạn hả? – Cô uống thêm một ngụm Cognac, chậc lưỡi vẻ tiếc rẻ - Aigoo, đúng là đàn ông mà! Các anh chỉ ưa những cô gái dịu dàng thùy mị thôi! Truyện của em ấy, khi nhân vật là một người phụ nữ theo đúng kiểu truyền thống, là lượng ưa thích tăng vọt. Còn đi ngược lại một cái là bị ném đá tới tấp luôn. Sao? Anh cũng thế đúng không? Vậy mà em cứ nghĩ anh khác với họ chứ!
- Không hề. – Anh mỉm cười, lắc đầu.
- À, thực ra em không phải kiểu người thích nổi loạn đâu, thật đấy! – Cô cười, ngả đầu ra sau ghế - Em chỉ là ... thoáng hơn rất nhiều so với những nhân vật mà mình viết ra thôi! Và hơn nữa, em ghét luật lệ, ghét cả những khuôn mẫu nữa.
- Vậy à? Nhưng lúc ở nhà thầy bói ấy, anh thấy em hơi căng thẳng. – Anh để ánh mắt mình đối diện với khuôn mặt ửng hồng của cô – Giống như là ... Em đang lo lắng về một cái gì đấy?
- Thực ra ... Lúc đấy em rất sợ. – Cô cúi đầu nhìn lớp rượu Cognac cao hơn đáy ly nửa đốt ngón tay – Nhưng vì lúc đấy trông anh vui quá, em không muốn làm anh mất hứng, nên là ...
- Em sợ cái gì?
- Em sợ người ta nói những điều em không muốn nghe ... Em sợ người ta biết những điều em không bao giờ muốn tiết lộ với người khác ... Em sợ người ta nói ra những thứ em muốn che giấu ... Em sợ anh nghe được những điều không tốt đẹp về em ...
Jae Rim mím môi, im lặng. Cô gái ngồi đối diện với anh, sau khi nói bằng hết những nỗi sợ không phải là không có căn cứ, tiếp tục kể những mẩu chuyện rời rạc chẳng hề liên quan đến nhau, không biết bắt đầu từ đâu và cũng không biết sẽ đi đến đâu. Men rượu khiến cô trở nên hưng phấn hơn, nhưng cũng nhạy cảm hơn và dễ xúc động hơn. Anh chần chừ trong giây lát rồi nâng ly rượu chỉ còn lại một ít trên tay, cố nói thật lớn để giọng mình giống như đang khích lệ nhất:
- Nào, dù sao bây giờ không phải là lúc để em e ngại những chuyện đó đâu! Cạn ly với anh nhé, lần cuối cùng đấy! Em nhìn xem, anh chỉ còn một ngụm rượu nhỏ nữa để uống cùng em thôi! Rồi tất cả sẽ đâu vào đấy thôi!
Anh thừa hiểu rằng tâm trạng cô không được tốt, biết rằng những biểu hiện vui vẻ mà mình thấy được cũng chỉ là do cô cố gắng thể hiện hoặc do men rượu mà thôi. Anh cũng không phải không biết, những lời khích lệ như vậy hoàn toàn không phù hợp vào lúc này. Nhưng ngay bây giờ, khi hai người ngồi đối diện với nhau, sự im lặng còn đáng sợ và gượng gạo hơn cả những lời sáo rỗng.
So Eun cầm ly rượu của mình lên, không một chút đắn đo. Hai ly rượu chạm vào nhau, một lần nữa, tiếng "cách" vang lên trong không gian yên tĩnh. Anh uống nốt ngụm rượu còn trong ly quả táo, để lại một ít cặn nơi đáy ly. So Eun hơi ngần ngừ, chỗ rượu còn lại trong chiếc ky của cô nhiều hơn, nhưng rồi cô nhắm mắt, nốc cạn đến đáy, không sót lại một giọt. Hình ảnh người ngồi đối diện trong mắt cô mờ đi, đầu óc chếnh choáng, cảm giác như mọi thứ xung quanh đang quay cuồng không theo một quỹ đạo nào. Nhưng dù thế, cô vẫn giữ gương mặt bình thản và nở một nụ cười như không có gì xảy ra.
Jae Rim đứng dậy, đưa mắt tìm ông chủ quán chờ thanh toán tiền, đồng thời ra hiệu cho cô chuẩn bị rời khỏi đây. So Eun xô mạnh chiếc ghế tựa, đứng bật dậy. Cô loạng choạng vội bám vào cạnh bàn. Đôi giày cao gót dường như không thể làm trụ vững được nữa, cả cơ thể chỉ chực chờ đổ gục xuống. Cô cố gắng giữ thăng bằng trên đôi giày cao lênh khênh ấy, khoát tay như muốn nói rằng không có vấn đề gì đâu.Ông chủ quán nhìn cô bằng ánh mắt ái ngại, vừa đưa tay nhận tiền từ anh. Anh gật đầu chào chủ quán, dìu cô gái chếnh choáng say ra khỏi quán rượu.
Bây giờ không còn sớm nữa. Đêm cũng đã khuya lắm rồi. Macau về đêm vẫn tấp nập, nhưng những quán ăn ven đường đã bắt đầu dọn hàng. Những chiếc taxi vẫn chạy loanh quanh khắp các sòng bài và những khách sạn lớn, nhưng trên vỉa hè lát gạch hầu như chẳng còn người đi bộ nào qua lại. Jae Rim cẩn thận đỡ vai cô, bước thấp bước cao dìu cô về đến khách sạn gần bến cảng. So Eun loạng choạng bước đi trên đôi giày cao gót, hai tay nắm chặt lấy quai túi xách. Ánh đèn đường vàng vọt chiếu xuống, tạo thành hai cái bóng đổ dài trên vỉa hè. Trời về đêm trở lạnh. Màn đêm yên tĩnh, bí ẩn và váng vất quá. So Eun hơi co người lại. Anh vòng tay siết chặt bờ vai cô, kéo cô gần sát lại mình hơn. Hai người đi dưới hàng cây đã bắt đầu rụng lá, mặc kệ làn gió đêm thổi những sợi tóc mái bay lòa xòa trước trán hay thậm chí chọc cả vào mắt, càng không để ý đến vài chiếc lá cây nhỏ xíu vương trên tóc.
Cô chợt ngước mắt lên nhìn anh, hỏi nhỏ:
- Anh, mình đang đi đâu thế?
- Đi về. – Anh trả lời ngắn gọn – Sắp đến nơi rồi.
- Sao lại đi về? Em chưa muốn về.
- Macau không phải là chỗ để một người phụ nữ như em đi lang thang một mình trong đêm đâu! Anh còn phải về nhà nữa, nên anh sẽ đưa em về khách sạn, sau đó ...
- Ở lại với em đi! – Cô bất ngờ siết chặt lấy bàn tay anh – Được không?
- Không được!
- Tại sao? – Cô dựa đầu hẳn vào vai anh – Anh đã nói là anh sẽ làm theo tất cả những gì em muốn mà. Tại sao giờ lại không được?
- Bây giờ em muốn gì chứ? – Anh hỏi lại – Em say rồi, cho nên là ...
- Em không say đâu. – Cô nói nhỏ - Dù em có hơi choáng váng một chút, nhưng em vẫn biết mình đang làm gì và nói gì. Em không say đâu.
- Dù sao thì em cũng nên về thôi. Muộn rồi. – Anh trả lời điềm đạm – Nếu không về thì em muốn cái gì chứ?
- Em ... Em muốn anh. – Cô thỏ thẻ - Có gì sai sao?
- Anh nói, em say rồi. – Anh bật cười – Cho nên em phải về thôi.
Cô kiên quyết lắc đầu, không ngừng lẩm bẩm: "Em đã nói là em không say mà!". Cánh tay anh đỡ lấy vai cô siết chặt hơn, để cô khỏi ngã. Nhưng, có vẻ như men rượu đã bớt váng vất đi phần nào. Những bước chân của cô vững hơn, và đường đi của hai người dần thành đường thẳng thay vì những đường ngoằn ngoèo trên vỉa hè.
- Em chắc chứ? – Anh nheo mắt hỏi cô – Em chắc chắn rằng em nói những điều này không phải vì em say rượu đấy chứ?
- Em chắc chắn rằng mình vẫn tỉnh táo. – Cô khẳng định lại thêm một lần nữa – Em sẽ không rút lại những lời mình đã nói ra đâu!
- Được rồi, cứ coi như thế đi! – Anh cười – Anh hi vọng là em muốn anh, chứ không phải là rượu muốn anh. Được chứ?
Cô gật đầu. Hai người lại dìu nhau đi trong đêm, trên vỉa hè lát gạch phẳng lì vắng người qua lại. |
|