|
- Author : PumieBom
- Rating : K
- Pairing : Milky
- Disclaimer : Họ không bao giờ thuộc về au ^_^
- Status : Completed
- Thể loại : Sad ^_^
- Summary :Một câu chuyện với kết thúc mở ...
Hãy tự mình chọn cho câu chuyện một kết thúc bạn nhé ...
When The Door Closes ...
Bước đi trong cái lạnh se của mùa Thu. Ji Eun cười buồn , đôi mắt như người vô hồn đôi chân thì cứ vô thức bước đi. Cô không biết phải đi đâu nữa. Người ta thường nói mùa thu là mùa hạnh phúc - một mùa bình yên. Nhưng sao đối với cô nó lại buồn đến vậy? Đôi chân vẫn vô thức bước đi , những chiếc lá khô rơi rụng đầy xuống lòng đường càng làm cô buồn hơn.
Flash Back
- WooYoung à! Mình ... mình ... yêu cậu. - Ji Eun mỉm cười cô cố lấy hết can đảm để nói ra tình cảm của mình với WooYoung.
- Hãy làm bạn trai mình nhé! - Ji Eun nói xong cô cúi ngằm mặt xuống để cho những lọn tóc che đi đôi má đang đỏ dần lên vì ngượng.
WooYoung ngạc nhiên hết sức, cậu không ngờ được nghe câu tỏ tình của Ji Eun. Cậu mỉm cười đưa tay lên xoa đầu Ji Eun
- Ji Eun à! Mình không biết là cậu dành tình cảm cho mình đấy. Nhưng Ji Eun à, mình nghĩ mình chưa thể tiếp nhận một tình yêu mới và nhất là với cậu. Bọn mình sẽ mãi là bạn nhé. - WooYoung nói rồi quay người bước đi để mặc Ji Eun một mình.
Những giọt nước mắt lặng lẽ rơi trên khuôn mặt cô. Nở một nụ cười buồn , buồn hay thương hại? Có phải cô đã quá hấp tấp?
End Flash back
Hoàng hôn dần buông xuống , những ánh nắng chiều tắt dần bầu trời được điểm thêm những vì sao. WooYoung lái xe lao trong đêm. Cậu lao đi dường như để quên đi cái quá khứ cậu cố gắng để quên nay lại ùa về. Để quên đi câu nói của Ji Eun. Cậu không ghét cô nhưng … khi từ chối cô sao trái tim cậu hơi nhói? WooYoung chẳng biết nữa. Cậu nhấn ga lao nhanh hơn trong đêm tối.
Một thứ ánh sáng chiếu rọi vào mắt WooYoung cậu không nhìn thấy gì cả. Tay lái cậu lạc đi và …
WooYoung nằm dưới nền đất lạnh. Máu … là máu đấy. Máu chảy xuống mắt cậu , xuống miệng , máu loang lổ trên nền đất. WooYoung không nhìn thấy gì nữa , trước mắt cậu là một khoảng không đen , trống rỗng … Cậu lịm dần rồi ngất đi …
-
Ji Eun hốt hoảng cô chạy ngay đến bệnh viện khi nhận được tin nhắn của CheonDong
- Có chuyện gì vậy? Sao cậu ấy lại bị tai nạn chứ?
- Ji Eun à! Mình đang ở nhà thì có điện thoại từ bệnh viện báo tới. Cũng khong biết sao nữa. Cậu ấy đang trong phòng cấp cứu.
2 tiếng …
3 tiếng trôi qua … ánh đèn đỏ vẫn nhấp nháy , cánh cửa chưa mở ra. Ji Eun lo sợ , có phải vì cô mà WooYoug mới như vậy không? Nếu hôm nay cô không tỏ tình tình thì có lẽ cậu sẽ chẳng sao cả. Vẫn bình thường cười đùa vui vẻ với cô. Hai hàng nước mắt lại lần nữa lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp. Hôm nay cô đã khóc quá nhiều. Đôi mắt cô đỏ ửng , khuôn mặt trắng giờ trắng hơn nữa. Chắc cô chưa ăn tối. CheonDong nhìn cô khóc mà tim cậu thắt lại. Cậu biết , cậu biết Ji Eun yêu WooYoung lâu rồi nhưng cậu không thể bảo trái tim mình ngừng thích cô được. Cậu luôn là người vui vẻ , dễ mến tưởng chừng như không hề có bí mặt nào cả nhưng lầm rồi. Cậu yêu Ji Eun cậu đã yêu đơn phương cô 5 năm rồi. Nhưng tình cảm ấy cậu vẫn chôn chặt trong tim mình. Tình cảm ấy sao khó nói thành lời thế? Câu nói “ Tớ thích cậu “ đọc thì dễ mà sao khó nói thế? Chưa lần nào cậu dám nói mà không dự tính nói câu ấy với Ji Eun còn chưa có lần nào nữa là ….
[Xịch] - Cánh cửa phòng cấp cứu mở ra. Ánh đèn đỏ tắt hẳn thôi không nhấp nháy nữa. Vị bác sĩ già bước ra , tháo khẩu trang nụ cười nở trên gương mặt hiền từ của ông
- Ca phẫu thuật rất thành công! Đã qua cơn nguy kịch không còn gì lo ngại nữa. Nhưng e là sẽ để lại di chứng sau này. Tầm 1 tiếng nữa mọi người có thể vào thăm bệnh nhân nhưng đừng gây ồn ào bệnh nhên cần được nghỉ ngơi. - Nói xong ông bước đi. Có lẽ ông cũng đã quá mệt với các ca phẫu thuật rồi. Ông ấy cần nghỉ ngơi.
CheonDong và Ji Eun mỉm cười. Nụ cười may mắn. Và Ji Eun là người vui mừng hơn ai hết.
- Cũng muộn rồi cậu chưa ăn tối đúng không? Đi ăn nào không được để bụng đói đâu. - CheonDong mỉm cười nói với Ji Eun
- … - Ji Eun không trả lời ánh mắt cô vẫn hướng về phía phòng cấp cứu
- Bác sĩ nói 1 tiếng nữa mới được vào thăm mà. Đi ăn đã. Khacha! Đi nào. - CheonDong mỉm cười lôi Ji Eun ra ngoài ăn tối. Nụ cười của cậu rất tươi nhưng đâu ai biết ẩn chứa sâu trong nó là một nỗi buồn vô hạn khó mà nói được thành lời.
Ji Eun và CheonDong đang ngồi trong phòng bệnh của WooYoung. Gương mặt vui vẻ , đẹp trai ngày nào không còn mà thay vào đó là gương mặt hốc hác xanh xao. Chắc do cậu mất nhiều máu quá. WooYoung nằm đó đôi mắt nhắm nghiền , cậu chìm vào giấc ngủ. Một giấc ngủ thật yên bình.
Ngồi im ngắm nhìn từng đường nét trên gương mặt WooYoung trái tim Ji Eun chợt nhói lên. Phải chi cô không yêu WooYoung và không có chuyện tỏ tình thì có lẽ cậu sẽ không phải nằm ở đây với gương mặt hốc hác như vậy. Những giọt nước mắt lại lần nữa trức trào ở khóe mắt cô.
- Thôi nào! Mọi chuyện qua rồi mà. Không còn nguy hiểm nữa đâu. - CheonDong ôm cô vào lòng an ủi. Cậu hiểu và cậu biết cô yêu WooYoung nhiều đến nhường nào có lẽ cũng nhiều như tình cảm cậu dành cho cô vậy.
Hai người ngồi trong phòng bệnh WooYoung đến 10h thì bố mẹ WooYoung vào. CheonDong đưa Ji Eun về. Cô vẫn muốn ở lại với WooYoung nhưng mẹ cậu bảo cô và CheonDong nên về mai còn đi học tối nay bà sẽ ở lại trông WooYoung.
==
Ánh bình minh ló rạng nơi chân trời. Một ngày mới vui tươi lại bắt đầu. Ji Eun đưa mắt nhìn ra cửa sổ. Mọi ngày khi nhìn qua khung cửa sổ này cô luôn thấy người ấy. Người con trai cô thầm yêu. Nhưng … hôm nay người đó không xuất hiện. Phải, là không xuất hiện. WooYoung đang ở bệnh viện thì sao ở đây được chứ. Cũng tại cô mà mọi chuyện mới thế này. Phải chi cô không quá hấp tấp tỏ tỉnh với cậu và giấu kín cái tình yêu ấy thì có lẽ mọi chuyện chẳng thế này. Từ khung cửa sổ nhìn xuống cô thấy một người con trai. Cô nở một nụ cười vì nghĩ đó là cậu. Nhưng không phải … đó là CheonDong! Cô buồn rầu , xách cặp rồi bước xuống nhà.
CheonDong nở một nụ cười tươi chào cô. Nụ cười của cậu rạng ngời và đẹp lắm. Làm điêu đứng biết bao nhiêu cô gái nhưng tại sao với Ji Eun nó chẳng hiệu quả chút nào.
- Đi học thôi nào. Vui lên đi WooYoung không sao rồi mà. - CheonDong cố an ủi Ji Eun
- Ừm. Đi học nào - Cô cũng cười nhưng là một nụ cười buồn miễn cưỡng.
…
Suốt buổi học Ji Eun chẳng cho được cái gì vào đầu mình cả. May mắn là không bị gọi lên bảng lần nào chứ nếu có chắc cô chết mất. Ở trường cô luôn là học sinh giỏi với só điểm tuyệt đối , nếu bị gọi lên bảng mà không trả lời được thì xấu hổ chết mất. Ji Eun từ khi nhận được tin nhắn của CheonDong báo WooYoung đã tỉnh lại thì rất vui, cô chỉ muốn mau chóng được đến bệnh viện thôi. Rất may là hôm nay chỉ có 3 tiết nên có thể dành thời gian đến thăm WooYoung một chút.
Tan học, CheonDong và Ji Eun đến ngay bệnh viện để thăm WooYoung.
--
WooYoung ngồi dậy , nơi đây bao trùm một màu trắng vây lấy cậu. Màu trắng cô đơn... WooYoung tiến ra chỗ cửa sổ hướng mắt nhìn ra ngoài dường như để tìm kiếm một cái gì đó hay có lẽ là một ai đó … Đã từ lâu cậu không còn thói quen nhìn ra ngoài từ khung cửa sổ nữa vì nó gọi cậu nhớ đến người ấy - con người đã nhẫn tâm rời bỏ cậu. WooYoung im lặng nhìn ra ngoài những ánh nắng chiếu vào gương mặt xanh xao của cậu , vuốt ve , sưởi ấm nó. Những kỷ niệm của cậu và người đó cứ như một bộ phim chạy chậm tràn gập trong trí óc cậu. WooYoung cứ ngồi im như vậy mãi cho đến khi có tiếng mở cửa cậu mới quay lại. Là Ji Eun và CheonDong
- Tên ngốc họ Jang kia có biết tao lo lắm không hả? - CheonDong xông xồng xộng vào phòng chống nạnh bắt bẻ cậu bạn thân
- Lo gì chứ? Chỉ là đen đủi thôi. Chẳng nhẽ mày không bao giờ bị tai nạn à? - Tuy mới ốm dậy nhưng WooYoung không thể để thằng bạn thân bắt bẻ nên đốp lại
- Ừ...thì cũng có. Nhưng mày có điên không mà trời tối đi với vận tốc đấy hả? - CheonDong vẫn ngào lên trong tư thế rất chi là “bà cô”
Hai người cứ cãi qua cãi lại về một vấn đề gì đó mà không rõ là vấn đề gì đó. Ji Eun chỉ im lặng , cô chẳng biết phải đối mặt với WooYoung như thế nào nữa. Xấu hổ ư? Hay cảm thấy có lỗi? Cô chẳng rõ nữa nhưng Ji Eun biết giờ cô im lặng là tốt nhất. Bước qua hai con người vẫn đang gây gổ với nhau về một vấn đề gì đó mà cũng không rõ là vấn đề gì đó kia tiến lại cái bàn nhỏ đặt túi hoa quả lên và lấy ra vài quả táo để gọt.
Sau một hồi cãi nhau về một vấn đề gì đó mà không rõ là vấn đề gì đó thì hai anh chàng này bắt đầu thấy mệt. Lúc này WooYoung mới nhận ra Ji Eun đang ngồi trong phòng (Au : vô tâm thế! ) Cậu thực sự cảm thấy bối rối nhất thời cũng không biết sử xự ra sao cả. Cũng chỉ im lặng. Căn phòng giờ bao trùm không khí căng thẳng , yên lặng đến phát chán. CheonDong không hiểu chuyện gì xảy ra giữa Ji Eun và WooYoung nữa hỏi Ji Eun thì cô không nói còn cái thằng WooYoung thì … hỏi nó tốt nhất vạch đầu ngối lên hỏi cho xong. Cậu chán nản tiến gần ra phía cửa sổ ngắm nhìn mọi thứ bên ngoài.
Ji Eun vừa gọt hoa quả vừa nghĩ gì đó mà không để ý tay cô đã bị đứt , máu chảy xuống tấm nệm trắng tinh trên giường bệnh. WooYoung giật mình khi thấy vết máu loang lổ trên tấm nệm , cậu hét lớn khiến Ji Eun và CheonDong giật mình :
- Yah~ Ji Eun cậu sao vậy hả? Gọt hoa quả mà không để ý là sao? Đứt tay rồi kìa. - Nói rồi WooYoung giật tay Ji Eun đưa lên mồm … mút (Au : ặc cha nội bẩn thế! Woo : ăn đấm đấy viết thì viết đi bình phẩm nhiều)
Ji Eun giật mình rút tay lại nhưng WooYoung giữ chặt hơn , bất lực cô để im cho WooYoung thích làm gì thì làm. CheonDong đứng nhìn 2 người mà không nói câu nào. “ Hình như mình là người thừa. “ CheonDong tự nhủ rồi nở nụ cười buồn. Có vẻ như hai người kia đang bận … nên CheonDong không nói gì lẳng lặng bước ra ngoài. Trái tim cậu nhói lên từng đợt...
Sau khi xửa lí xong cái vết thương của Ji Eun hai người mới nhận ra CheonDong đã không còn trong phòng nữa. Không khí nặng nề lại bao trùm căn phòng lần nữa. Mặt Ji Eun thoáng chuyển sang màu hồng. Bất chợt cả hai cùng lên tiếng :
- WooYoung/Ji Eun …
- Cậu nói trước đi! - Ji Eun cười gượng
- Thôi cậu nói đi...
- Cậu … Thôi để mình nói trước vậy. Hãy coi như không có ngày hôm qua nhé. Bọn mình sẽ mãi là bạn. Có lẽ chỉ là mình chưa xác định kĩ tình cảm của mình nên mới như vậy. Xin lỗi và mãi là bạn nhé. - Ji Eun mỉm cười nhưng sau nụ cười ấy là trái tim đang vỡ vụn. Không xác định kĩ tình cảm của mình ư? Sai rồi hoàn toàn sai rồi. Tình cảm ấy chắc chắn lắm. Nhưng WooYoung đã nói vậy rồi , và cô gái đó … cậu sẽ chẳng bao giờ quên được đâu.
Liệu có thật là vậy? ….
WooYoung im lặng không trả lời. Hình như tim cậu vừa nhói lên. Nhói lên như khi cô gái ấy nói sẽ chia tay với cậu vậy. Một tích tắc nào đó , thứ tình cảm giống với Ji Eun vừa xẹt qua tim cậu. Thoáng thất vọng sau câu nói của Ji Eun. Cậu đã hình dung ra tình cảm của mình với cô , nhưng … cậu cố gạt nó ra khỏi tim mình và lại cười nói với cô như cũ.
Tại sao phải cố gắng?...
Khi tim mình thật sự không muốn?...
-To be Continued |
|