Website đang trong giai đoạn nâng cấp, cải thiện. Nếu trong quá trình sử dụng có trở ngại, mong người dùng thông cảm. Chúng tôi sẽ thông báo sau khi hoàn thiện công tác nâng cấp

Nuôi Chó - Chương 74 - 75

| 547 |cobekiquac_92
Chương 74: Hương Hoa Hồng

Trình Tấn Sơn vác Hạng Gia lên lầu.

Đi được nửa đường, Hạng Gia mới hoàn hồn khỏi trạng thái đơ cứng, hoảng hốt vùng vẫy.

Chân trái vô tình đá vào lan can, cô khẽ kêu đau, lập tức bị Trình Tấn Sơn nắm lấy mu bàn chân.

//static.kites.vn/upload//2024/50/1734065210.1c35228f19936a49de5ed27af980a309.png

"Đừng cựa quậy." Hắn tiện tay cởi giày cô ra, xoa xoa chỗ đỏ ửng.

Ném cô lên giường, hắn cúi xuống cởi chiếc giày còn lại.

Thân hình cao lớn đè lên cô, tất cả chỉ diễn ra trong chớp mắt.

Hạng Gia chưa bao giờ hoảng sợ đến thế.

Tay chân bủn rủn, chưa kịp chạm vào ngực hắn đã bị hai bàn tay rắn chắc giữ chặt, ép sát vào hai bên má.

Cô hoảng hốt nhìn gương mặt tuấn tú của chàng trai phóng đại trước mắt, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, sợ hãi vội quay mặt đi, đưa dái tai nóng bừng lên.

Trình Tấn Sơn cũng không kén chọn, ngậm lấy dái tai mềm mượt mút mát một hồi, rê dọc theo cổ cô, rồi lại liếm lên đôi mắt sưng đỏ.

Mí mắt dưới sự liếm láp liên tục của hắn vừa đau vừa nhột, cô nghe thấy tiếng lầm bầm của hắn: "Sao lại sưng thế này?"

Rõ ràng là đang miêu tả sự thật, nhưng không hiểu sao lại khiến Hạng Gia cảm thấy xấu hổ.

"Đều... đều tại cậu..." Cô đổ lỗi cho hắn, ngay cả bản thân cũng không nhận ra giọng điệu đã mềm mại đi rất nhiều, có chút nũng nịu.

"Được, đều tại anh." Trình Tấn Sơn điều chỉnh tư thế, ngồi trên eo cô, chống tay lên giường, giảm bớt trọng lượng đè lên người cô.

"Nhìn anh." Hắn rảnh một tay, bật đèn ngủ đầu giường, ánh đèn vàng dịu dàng bao bọc lấy hai thân ảnh chồng lên nhau, phát ra yêu cầu mang tính mệnh lệnh, "Cho anh hôn."

Hạng Gia rùng mình, cảm giác sự việc đang vượt khỏi tầm kiểm soát không ngừng kích thích thần kinh.

Cô che miệng, khẽ từ chối: "Không được..."

Nhưng đôi mắt to tròn lại không thể rời khỏi hắn.

Không biết từ khi nào, sự lỗ mãng và non nớt trên người hắn dần biến mất, thay vào đó là sự sắc bén và trưởng thành vừa phải.

Trong sáng nhất, chân thành nhất, cũng quý giá nhất, nhiệt tình nhất.

Người sống trong bóng tối khó lòng cưỡng lại sức hút rực rỡ này.

Nhưng hy vọng luôn đi kèm với nỗi sợ hãi.

Sự nhiệt tình của hắn có thể duy trì bao lâu? Ngay cả mặt trời cũng có lúc lụi tàn, phải không?

"Không cho anh hôn, anh đi hôn người khác." Hắn ghé sát tai cô dọa.

"Cậu dám?" Hạng Gia lập tức trừng mắt nhìn hắn, năm ngón tay che miệng hơi hé mở.

Trình Tấn Sơn bật cười, hơi thở ấm nóng phả vào tai cô, khiến toàn thân cô nóng ran.

Hắn bắt đầu hôn ngón tay cô.

Từ mu bàn tay đến đầu ngón tay, hôn từng chút một, đến khi cả bàn tay ướt mèm, hắn mới ngậm lấy chỗ nhiều thịt nhất rồi rời đi.

Nụ hôn mát lạnh bao trùm lấy cô.

Viên ngậm Tây Qua Sương đã tan từ lâu, nhưng vị mát lạnh vẫn còn, ngọt ngào xen lẫn vị đắng.

Đầu lưỡi nóng ấm phá vỡ sự mát lạnh này, chậm rãi nhưng không thể từ chối quấn lấy cô.

Hạng Gia nghĩ, cả đời này cô sẽ không bao giờ quên được.

Không quên được nụ hôn này, càng không quên được hắn.

Bất giác, cô bắt đầu đáp lại sự nhiệt tình của hắn.

Cô đã dạy hắn rất nhiều đạo lý, rất nhiều kỹ năng sinh tồn, giờ lại dạy hắn cách hôn.

Đến khi cô nhận ra sự mất kiểm soát của mình, muốn lùi lại thì đã muộn.

//static.kites.vn/upload//2024/50/1734065210.1c35228f19936a49de5ed27af980a309.png

Hắn là một học trò thông minh, không chỉ bắt chước, mà còn có thể tự suy diễn, quấn lấy lưỡi cô không buông, ra sức mút vào.

Hơi thở hòa quyện, nhịp tim loạn xạ.

Hạng Gia ôm chặt cổ hắn, như người đáng thương không kịp lên tàu Noah trong trận đại hồng thủy, dùng hết sức lực ôm lấy khúc gỗ duy nhất còn sót lại.

Trình Tấn Sơn cũng ôm chặt eo cô, hận không thể hòa tan cô vào máu thịt, lắp lại chiếc xương sườn mà vị thần tàn nhẫn đã lấy đi từ thuở khai thiên lập địa.

Hắn bắt đầu cởi quần áo của cô.

Những bộ phận dưới eo hắn đều đã thấy, có một chỗ còn rất quen thuộc.

Nhưng phần trên eo, đối với hắn mà nói, vẫn là vùng đất lạ.

Trình Tấn Sơn hôn lung tung lên người cô, tay dần dùng sức, gần như thô bạo kéo khóa áo khoác, bàn tay ấm áp luồn vào lớp áo lót màu xám nhạt.

"Cho anh ngủ với em không?" Trước mặt cô, hắn đã chịu quá nhiều lần thua thiệt, lần này nhất định phải gỡ gạc lại, động tác vừa vội vàng vừa thô ráp, thái độ vừa hung dữ vừa mạnh mẽ.

Hạng Gia thở hổn hển muốn trốn nhưng trốn không thoát, hai chân bị đầu gối cứng rắn của hắn tách ra, không thể khép lại, tạo thành tư thế mời gọi.

"Nói đi." Hắn cắn nhẹ đầu lưỡi cô, tay phải lót dưới eo, sờ thấy vết sẹo gồ ghề.

Biểu cảm hơi sững lại, dục hỏa cũng giảm đi một chút, hắn lại sờ soạng vài cái, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc.

Hạng Gia lấy lại vài phần tỉnh táo.

Cô khó khăn xoay người trong vòng tay kìm kẹp của hắn, chủ động vén áo lên, cởi cúc quần, quỳ trên giường, cho hắn xem vết sẹo xấu xí sau eo.

Xem một trong vô số bí mật đen tối của cô.

"Xấu lắm phải không?" Cô nhếch mép, vẫn không phải nụ cười bình thường, mang theo nỗi chua xót nồng đậm.

"... Sao lại thế này?" Một mảng dài, to bằng bàn tay, đỏ đỏ trắng trắng, như lời nguyền chẳng lành.

Hắn chăm chú nhìn, như sợ làm cô đau, nhẹ nhàng vuốt ve.

"Chỗ đó ban đầu là hình xăm." Gần hai năm trôi qua, Hạng Gia vẫn không có dũng khí nhớ lại quãng thời gian kinh hoàng đó.

Cô hít sâu, chỉ dùng vài câu ngắn gọn tóm tắt trải nghiệm đau đớn: "Tôi rất ghét nó, nên đã dùng dao cắt bỏ từng chút một."

Hình xăm xăm quá sâu, không thể dùng phương pháp thông thường để xóa hoàn toàn.

Nhưng mang theo dấu ấn ghê tởm đó, cô sống không nổi dù chỉ một ngày.

Diện tích lớn như vậy, cô đã tự mình xử lý năm sáu lần trong căn nhà thuê, mỗi lần đều không có thuốc tê, cắt bỏ từng mảng da.

Hạng Gia vẫn nhớ, lúc đó cô đau đến mức cắn chặt khăn tắm lăn lộn trên sàn, còn bị sốt cao vài lần vì nhiễm trùng vết thương.

Phía sau là sự im lặng kéo dài.

Trong lòng Hạng Gia tràn ngập nỗi xót xa.

Cô đang mơ mộng hão huyền gì vậy?

Bất cứ người đàn ông bình thường nào cũng không thể chấp nhận con người thật của cô.

Một con người dơ bẩn, đầy thương tích.

Không biết bao lâu đã trôi qua.

Có thể mười phút, cũng có thể cảm nhận thời gian của Hạng Gia tạm thời bị rối loạn, thực tế chỉ mười mấy giây.

Trình Tấn Sơn cúi xuống, nhẹ nhàng thổi lên vết thương đã lành lặn.

Vô số nụ hôn ấm áp chồng lên nhau, như mong muốn vượt qua thời không, chống lại số phận, dịu dàng và mạnh mẽ an ủi người phụ nữ đang chịu đựng đau đớn trong căn phòng, trở thành liều thuốc giảm đau cho cô.

Hắn ôm cô từ phía sau, như lớp vỏ cứng của quả óc chó, bọc lấy nhân dễ vỡ bên trong.

Hạng Gia lại khóc.

Cô quen dùng sự cứng đầu để che giấu sự yếu đuối, quen cô đơn, quen lạnh lùng, quen nói ngược với lòng mình.

Cô không dám thừa nhận.

Không phải là không thích vòng tay ôm của hắn.

Mà là sợ hắn ôm chặt rồi lại buông tay.

Hắn lại hỏi cô: "Cho anh ngủ với em không?"

Giọng điệu lần này khác với lúc nãy, không còn bá đạo, tràn ngập sự dịu dàng và tôn trọng, trao quyền lựa chọn cho cô.

Bị cô làm cho ám ảnh tâm lý, hắn lại bổ sung: "Anh không nói đến tình một đêm, nếu đồng ý, phải cho anh ngủ cả đời."

Hạng Gia quay đầu nhìn hắn, mắt ngấn lệ, khóe miệng nhếch lên, nở nụ cười không được tự nhiên.

Nhưng lần này là cười thật.

Cô nói nhỏ như muỗi kêu: "Cho..."

Trình Tấn Sơn thở phào nhẹ nhõm, lật người lại, tiếp tục màn dạo đầu dài dằng dặc.

Lần này khá thuận lợi, hắn lột sạch quần áo của cô, yêu thích vô cùng hai khối thịt mềm mại căng tròn, xoa nắn hết lần này đến lần khác, liếm láp không ngừng.

Nho trong sân đã chín, quả không to, ăn giòn dai, chua chua ngọt ngọt, mọng nước.

Trình Tấn Sơn đã hỏi chủ nhà, giống nho này gọi là "Hương Hoa Hồng".

Bây giờ, vùi mặt vào ngực Hạng Gia, hắn mơ hồ cảm thấy trên người cô cũng tỏa ra hương thơm quyến rũ tương tự, không nhịn được há miệng ngậm lấy một phần lớn.

Hắn bóc vỏ quả nho của hắn.

Hắn muốn nếm thử, cô có vị gì.

Lúc đầu Hạng Gia còn khá hợp tác, càng đến thời khắc quan trọng, tứ chi càng cứng đờ.

Đôi mắt đẹp trở nên hoang mang, nhìn kỹ sẽ thấy ẩn chứa sự sợ hãi, như đang nhớ lại những trải nghiệm không tốt.

Trình Tấn Sơn nhanh chóng nhận ra điều bất thường.

Hắn sờ xuống phía dưới, cơ thể cô không phải là không có phản ứng, rất ướt át nóng bỏng, cọ xát vào ngón tay hắn, dính dịch thể lên đầu ngón tay.

"Sao vậy?" Hắn ghé tai hỏi cô, "Khó chịu sao?"

"Không khó chịu..." Hạng Gia kéo gối qua, vùi mặt vào, như đang trốn tránh điều gì, "Không sao, cậu cứ tiếp tục..."

Ham muốn mãnh liệt và nỗi sợ hãi khắc cốt ghi tâm cùng tồn tại.

Cô chưa từng trải qua tình dục bình thường, không biết làm sao có thể vui vẻ tiếp nhận sự chiếm hữu của hắn, đáp lại sự nhiệt tình của hắn.

Cô sợ mình sẽ không kìm được mà hét lên, đạp loạn xạ, sợ mình sẽ làm ra hành động gì đó khiến hắn đau lòng.

Mặc dù cô không nói ra được.

Nhưng cô thật sự thích hắn.

Cô không muốn làm hắn mất hứng.

Trình Tấn Sơn lờ mờ đoán được điều gì đó, nhưng không dám hỏi nhiều.

Có những mụn mủ, phải chịu đau nặn ra mới khỏi.

Cũng có những vết thương, chỉ cần chạm nhẹ cũng khiến người ta đau đớn tột cùng.

Hắn nhìn người phụ nữ nằm dưới thân, mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.

Cô thật sự rất xinh đẹp.

Thứ lỗi cho hắn không nói ra được những từ hoa mỹ, cũng không biết trong mắt người khác cô trông như thế nào.

Hắn chỉ cảm thấy cô cái gì cũng tốt, chỗ nào cũng đẹp, dù có bị cô chọc tức đến mức ói máu, hắn vẫn không nỡ để cô buồn.

Trình Tấn Sơn hạ quyết tâm.

Hắn nắm lấy eo cô, đổi vị trí cho cô.

Trong chớp mắt, Hạng Gia ngồi trên người Trình Tấn Sơn.

"Em làm đi." Hắn vươn tay, lấy chiếc bịt mắt ngủ trên tủ đầu giường - cô ngủ không ngon, hắn đặc biệt mua trên mạng, có tác dụng che sáng rất tốt.

Vòng đầu lớn hơn Hạng Gia khá nhiều, đeo vào hơi chật, thế giới lập tức chìm vào bóng tối.


Hai tay mò mẫm, xoa bóp ngực Hạng Gia, hắn cười rạng rỡ, nâng eo hông lên, nhấc cô lên xuống hai cái.

Hạng Gia khó khăn hiểu được ý hắn, mím môi, lại muốn khóc.

"Gia Gia..." Hắn thử gọi thân mật hơn, lại nghịch ngợm sờ lên chiếc bụng mềm mại của cô, "Đừng sợ, tự em làm."

"Miễn là em vui, làm gì cũng được." Hắn thả lỏng cơ thể, chỉ có một chỗ cứng đến đáng sợ.

Đêm đó, Trình Tấn Sơn không ăn Hạng Gia.

Hắn để Hạng Gia ăn hắn.

Chương 75: Sữa Tươi Tanh Nồng

Màn nước mắt mờ mịt trước mắt, Hạng Gia dụi mạnh, tầm nhìn lại trở nên rõ ràng.

Chàng trai phía dưới dang rộng tứ chi, “cậu nhỏ” phấn chấn đã ngẩng cao đầu, gần như song song với bụng dưới.

Đỉnh “cậu nhỏ” tiết ra chút d ị c h n h ờ n trong suốt, hòa lẫn với d ị c h t h ể của cô, khẽ chuyển động, kéo thành sợi bạc.

Cô cúi đầu nhìn xuống, hai b ầ u n g ự c che khuất tầm nhìn, n ú m v ú màu hồng phấn bị bàn tay rám nắng của hắn bao phủ, như mặc một chiếc áo bikini chỉ vừa đủ che hai điểm n h ạ y c ả m.

//static.kites.vn/upload//2024/50/1734065210.1c35228f19936a49de5ed27af980a309.png

Một trắng một đen, tạo nên sự tương phản rõ rệt.

Qua khe hở cánh tay hắn là lồng ngực rắn chắc.

Cô dùng bàn tay dính nước mắt khẽ ấn vào, lớp cơ bắp mỏng manh, không cường tráng như huấn luyện viên thể hình, nhưng lại chứa đựng sức sống mãnh liệt, vừa cứng cáp vừa mềm mại.

Lồng ngực phập phồng dữ dội, ám chỉ tâm trạng kích động giống như cô.

Lần đầu tiên Hạng Gia mạnh dạn, không chút gánh nặng tâm lý mà thưởng thức cơ thể của người khác giới.

Chuyện ái ân hoàn toàn do mình làm chủ này mang đến cảm giác mới lạ, khiến những động tác thăm dò dè dặt của cô trở nên vụng về nhưng lại đầy khiêu khích.

Nếu cảm nhận kỹ, xúc cảm của từng múi cơ đều khác nhau.

Từng tấc da thịt đều đang hôn lên cô, kể về sự yêu thích và khao khát trong lòng hắn.

Trình Tấn Sơn bị cô sờ mó càng lúc càng cứng.

Hắn nghiến răng chịu đựng, sợ chỉ cần cử động một chút sẽ khiến chú thỏ nhỏ trên người chạy mất.

Nhưng hai bàn tay đặt trên n g ự c cô lại không kiềm chế được mà xoa nắn hết lần này đến lần khác, vết chai mỏng trên đầu ngón tay liên tục ma sát với n ú m v ú mềm mại, thổi bùng ngọn lửa d ụ c v ọ n g.

“Trình Tấn Sơn…” Hạng Gia khàn giọng gọi tên hắn.

Thị giác bị tước đoạt, thính giác trở nên nhạy bén hơn bình thường, hắn thấy giọng nói của cô vô cùng quyến rũ, cũng khàn giọng đáp: “Gia Gia, anh đây.”

“Em… em muốn hôn anh.” Cô ngượng ngùng như thiếu nữ chưa trải sự đời, yêu cầu đưa ra cũng vô cùng trong sáng.

“Lại đây.” Yết hầu không ngừng chuyển động, Trình Tấn Sơn nắm lấy n ú m v ú của cô, nhẹ nhàng kéo cô xuống, “Hôn thoải mái.”

Cô có thể làm bất cứ điều gì với hắn.

Cô liếm từ cằm hắn.

Cách liếm như mèo con, đ ầ u l ư ỡ i mềm mại liên tục cuộn tròn, khiến Trình Tấn Sơn muốn bật cười.

Hắn nghiêng đầu, ngậm lấy đôi môi mềm mại của cô.

Nụ hôn sâu kiểu Pháp lãng mạn và triền miên, cho đến khi cả hai khó thở, hắn mới lưu luyến buông ra.

Hạng Gia cựa quậy eo.

“Cậu nhỏ” của hắn vừa cứng vừa thô, rậm rạp như rừng cây, khiến c ử a m ì n h cô ngứa ngáy.

D ị c h t h ể nhớp nháp dính vào lông của hai người, â m h ộ đã sớm ướt sũng, sau khi đ ộ n g t ì n h chuyển sang màu đỏ tươi.

Miệng nhỏ đỏ tươi ngậm lấy “cậu nhỏ” thô dài của hắn, theo động tác của cô mà cọ xát trước sau, mang đến khoái cảm tê dại da đầu.

“Ư…” Trình Tấn Sơn bất ngờ kêu lên một tiếng, liên tục hít vào, “Chậm… chậm thôi!”

Hắn vẫn còn là trai tân, nếu chưa vào đã x u ấ t ra, sau này biết giấu mặt vào đâu?

Hạng Gia ngoan ngoãn chậm lại, nhấp nhô trên người hắn với biên độ nhỏ, lúc động lúc dừng.

Thân trên hoàn toàn nằm úp trên người hắn, trọng lượng nặng trĩu khiến hắn vừa thỏa mãn vừa chua xót trong lòng.

Bốn cánh tay quấn chặt lấy nhau, trái tim cũng kề sát, thân mật hơn bất cứ lúc nào.

“Gia Gia…” Trình Tấn Sơn nhíu chặt mày vì nhịn, cúi đầu hôn lên tóc cô, “Phía dưới em nóng quá…”

Vừa ướt vừa mềm, nóng bỏng ngậm lấy hắn.

Hắn không biết mình có x u ấ t ra một chút không, sợ cô chê, nhỏ giọng nhắc nhở: “Ở nhà… ở nhà không có bao, có cần…”

Hạng Gia lắc đầu, lời nói ra khiến tim hắn đập nhanh hơn: “Không cần bao, b ắ n vào trong.”

Cô sẽ không mang thai.

Chỉ cần hắn không chê bẩn, có thể cứ bắn vào trong.

“Thật sao?” Đàn ông nào lại thích dùng bao, Trình Tấn Sơn lập tức vui mừng, ưỡn eo chủ động cọ xát vào cô, “Anh sắp nổ tung rồi, muốn vào trong…”

“Ừ…” Mặt Hạng Gia đỏ bừng, làn da trắng nõn cũng chuyển sang màu hồng đẹp mắt.

Hắn không nhìn thấy gì cả, điều này giúp giảm bớt căng thẳng và sợ hãi của cô.

Chủ động cầm lấy “cậu nhỏ” dài và thẳng, điều chỉnh góc độ từ từ đưa vào trong cơ thể, cô cắn môi, chịu đựng cảm giác vật lạ và đau tức ngày càng rõ rệt.

“Cậu nhỏ” của đàn ông và d ư ơ n g v ậ t giả là hai thứ hoàn toàn khác nhau.

Vừa mềm vừa cứng, ẩm ướt nóng bỏng, quy đầu vừa đi vào, các cạnh đã chọc mở nếp gấp co rút, khiến cô vừa tê dại vừa đau, co rút dữ dội.

“Đừng… đừng mút! Chết tiệt!” Trình Tấn Sơn mặt mày méo mó, ngũ quan co giật, mười ngón tay bấu chặt ga trải giường, dùng sức đến nỗi gân xanh nổi lên, “Đợi anh vào hết rồi hãy mút… Mẹ kiếp, mẹ kiếp… sắp chết rồi!”

Chữ “rồi” cuối cùng mang theo âm rung, rõ ràng sắp tan vỡ.

Hạng Gia không ngờ hắn phản ứng mạnh như vậy, giật mình nâng người dậy, nhả ra.

“Em… em cũng không muốn mút…” Cô hơi lúng túng, ngượng ngùng như phạm lỗi, hai chân quỳ đến mềm nhũn, “Em không giỏi lắm… Hay là anh làm đi?”

Cô thật sự không giỏi tư thế nữ trên.

Kể cả thỉnh thoảng ở trên cũng là do đàn ông chủ động, cô chỉ cần phối hợp.

Phối hợp khóc, phối hợp cầu xin.

Càng đau đớn, đối phương càng hưng phấn.

Trình Tấn Sơn xoa dịu cơn kích thích đến khó chịu, không dám làm màu nữa, nói trước: “Không sao, em cứ tiếp tục. Nhưng mà, lỡ như… khụ khụ… lỡ như làm sao, không được cười anh.”

Hắn dùng vẻ hung dữ che giấu sự căng thẳng của mình: “Quen tay hay việc, đợi anh thích nghi rồi, sẽ có lúc em chịu không nổi đâu!”

Hạng Gia không nhịn được cười, may mà không phát ra tiếng, hắn không biết gì cả.

Cô thấy dáng vẻ mạnh miệng của hắn thật đáng yêu, cúi xuống hôn hắn lần nữa, nắm lấy “cậu nhỏ” nóng bỏng nhét vào trong cơ thể.

L ỗ n h ỏ quá chật, nuốt rất khó khăn, mỗi khi vào được một đoạn, cô lại nhấp nhô lên xuống mười mấy cái, để d ị c h n h ờ n dồi dào làm ướt hắn hoàn toàn.

Trình Tấn Sơn tập trung cảm nhận cô.

Sự ấm áp khi da thịt tiếp xúc, cảm giác chèn ép mãnh liệt khi mở rộng lối đi chật hẹp, sự tê dại như kim châm khi q u y đ ầ u nhạy cảm cọ xát vào điểm kỳ diệu, sự thoải mái như trở về bụng mẹ khi được bao bọc bởi d ị c h t h ể ấm nóng…

Lời vừa nói ra đã ứng nghiệm, vừa mới vào hết, còn chưa kịp ghi nhớ khoảnh khắc lịch sử này, Hạng Gia đã cảm thấy vật lạ trong cơ thể phồng lên dữ dội.

Trình Tấn Sơn nhíu mày, há miệng, ưỡn eo, thúc mạnh vào sâu vài cái, b ắ n hết ra ngoài.

 m đ ạ o sâu bên trong không nhạy cảm, x u ấ t t r o n g mang lại phần lớn là sự thỏa mãn về mặt tâm lý.

Như con cái bị con đực đánh dấu, từ trong ra ngoài, hoàn toàn thấm đẫm mùi vị của hắn.

Trình Tấn Sơn mất mặt, nằm lì trong đó không chịu ra, mong nhanh chóng qua giai đoạn trơ lì, để gỡ gạc lại.

Nhưng Hạng Gia không quan tâm đến thời gian.

Đôi mắt đẹp hoàn toàn mở to, tỏa ra ánh sáng rực rỡ, cô nằm úp trên ngực hắn, giọng khàn khàn có chút đắc ý: “Trình Tấn Sơn, chúc mừng anh p h á t r i n h thành công.”

Cô cũng đã đánh dấu hắn.

Bây giờ, hắn hoàn toàn thuộc về cô.

Đúng là tuổi trẻ sung mãn, chưa đầy mấy phút, Trình Tấn Sơn đã giật bỏ bịt mắt, lật người đè Hạng Gia xuống dưới.

Cô kẹp chặt eo hắn, “cậu nhỏ” vẫn luôn ở trong cơ thể.

//static.kites.vn/upload//2024/50/1734065210.1c35228f19936a49de5ed27af980a309.png

Mắt hắn sáng rực, động tác cắn lên má cô cũng mạnh hơn, hung dữ nói: “Dang chân ra, ông đây chơi chết em!”

Tất cả những cảm xúc tiêu cực tạm thời biến mất, Hạng Gia cảm thấy hoàn cảnh lúc này vô cùng an toàn, chàng trai vô cùng dễ nhìn, ngoan ngoãn nâng cao hai chân.

Đầu ngón chân quẹt qua eo hắn hai cái, lập tức bị những cú thúc mạnh mẽ làm cho rung lắc dữ dội.

Phong cách của hắn vừa lỗ mãng vừa hung hãn, không chút kỹ xảo, hoàn toàn dựa vào bản năng, nhưng lại bất ngờ chạm đến tất cả những điểm ngứa ngáy trong cơ thể cô, khiến cô nhanh chóng nhập cuộc, cắn ngón tay rên rỉ.

Cô kiềm nén thở dốc, thật sự chịu không nổi mới khẽ kêu hai tiếng, hoàn toàn không đạt đến trình độ “g i a o h ợ p” của hàng xóm bên cạnh.

Trình Tấn Sơn nổi máu hiếu thắng, nâng một chân cô lên vai, đâm vào sâu hơn, mạnh hơn.

“A… Trình Tấn Sơn… chậm thôi… Anh là chó điên à?” Â m h ộ bị b ì u hắn va chạm đến đỏ ửng đau rát, dịch thể ở chỗ giao hợp bị những cú thúc mạnh mẽ đánh thành bọt trắng, càng lúc càng nhiều, thế giới trong mắt Hạng Gia nhòe đi, khó khăn phản kháng.

“Sướng không? Sướng không?” Trình Tấn Sơn vừa hỏi vừa cúi xuống mút ngực cô một cách khó khăn.

Có lẽ bú sữa là bản năng khắc sâu trong gen của đàn ông, hắn vừa mút vừa cắn, cắn đến nỗi ngực cô toàn dấu đỏ.

Đẩy cô đến thành giường, thấy cô không nói ra được những lời d â m đ ã n g, Trình Tấn Sơn quyết định tự biên tự diễn.

Hắn làm giường kêu “rầm rầm”, gào lên: “Chết tiệt! Mẹ nó! Sướng chết ông rồi! Cái gì? Em nói em chịu không nổi nữa? Vợ yêu, chịu đựng thêm chút nữa, ông đây còn lâu mới xong!”

Hạng Gia kinh ngạc nhìn hắn.

Cô không thể hiểu được lòng tự trọng kỳ lạ của hắn, đỏ mặt, nhỏ giọng càu nhàu: “Ai… ai là vợ anh?”

“Tất nhiên là em.” Trình Tấn Sơn “chụt” một cái rõ to lên mặt cô, giả vờ hung dữ, “Đã làm rồi, em còn muốn chạy?”

Hạng Gia xấu hổ quay mặt đi, bị hắn đâm đến không chịu nổi, chủ động đề nghị đổi tư thế.

Hắn nằm sau lưng cô, vừa nghịch ngực, vừa ôm eo, từ phía sau đâm vào.

Cô phối hợp nâng mông lên, t i n h d ị c h loãng liên tục chảy ra từ lỗ nhỏ, hòa lẫn với dịch nhờn trong suốt, càng nhìn càng kích thích.

Dưới sự hướng dẫn của cô, Trình Tấn Sơn dần học được cách kiểm soát nhịp điệu, mỗi khi sắp x u ấ t ra, hắn lại chậm lại, để lỗ nhỏ ấm nóng chặt chẽ mát xa cho mình.

Chàng sói con vừa biết mùi đời mê mẩn hương vị này, hắn phát hiện ra chuyện này còn sung sướng hơn tưởng tượng gấp vạn lần, xuất lần thứ hai xong, lại cúi xuống “cậu nhỏ” đã mềm nhũn trước mông trắng nõn của cô.

Hạng Gia đã “khô hạn” từ lâu, lúc này cũng sướng đến chết đi sống lại.

Cô tỉnh táo lại sau cơn cao trào, khép hờ đôi mắt long lanh, quay đầu hôn hắn, sau đó như con rắn trượt xuống, áp sát vào h á n g hắn đầy lông lá, thè lưỡi liếm láp.

Lông cứng cuộn vào miệng, liếm vài cái lại phải dùng ngón tay gỡ ra.

Chú mèo con thành công vắt ra đợt t i n h d ị c h thứ ba, từng chút một uống hết sữa tươi yêu thích.

Hơi tanh, hơi đắng, cô ngẩng đầu nhìn đôi mắt mê ly của hắn, nuốt hết không chừa một giọt.

Trình Tấn Sơn đáp lễ, lật người đè cô xuống, cũng dịu dàng tỉ mỉ liếm láp một lượt.

Buông thả là tội lỗi.

Buông thả là hạnh phúc.

Cả đêm, hai người gần như không ngủ.

Liên tục “g i a o h ợ p” năm sáu lần, cho đến khi cơ bụng Trình Tấn Sơn đau nhức, hai túi t i n h h o à n trống rỗng, không còn chút sức lực nào, Hạng Gia cũng buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt, hắn mới ôm cô yên tĩnh lại.

“Ngày mai tiếp tục.” Hắn ngáp một cái, nằm đối mặt với cô, tứ chi quấn quýt chìm vào giấc ngủ.


Thư Ngố dịch
Nguồn: rourouwu17

Kéo xuống phần XU HƯỚNG ở dưới để đọc chương truyện tiếp theo nhé
0 bình luận
Sắp xếp: 
Thêm bình luận ...