Xe Tang - Chuyến xe buýt số 14 - Chương 86: Dấu chân ước nhèm nhẹp

| 771|Doccocaubai
Cả bọn chúng tôi dường như đều giật mình. Vào lúc thân thể run lên bần bật, dường như tất cả đều đứng lên. Rút con dao từ trong túi đồ, cảnh giác nhìn xung quanh.

“Lẽ nào chỗ này còn có người ở?” Cát Ngọc hỏi nhỏ.

Câu nói này xem như nhắc nhở chúng tôi, không chừng có người thừa kế. Nghĩ rằng bên ngoài thiên hạ đại loạn, nên vẫn còn ở trong này. Cũng có thể như vậy.

“Đi, ra ngoài xem sao. Có kinh nghiệm ở Long Hổ Sơn một lần, lần này, chú Âu phục và ông già què ở lại, canh thiết bị và đồ ăn. Tôi và Cát Ngọc, cùng với Nghịch Thiên Thần ba người, cầm dao dài đi ra đường chính của trấn Thanh Linh.

Gió đêm thổi rít, những ngọn đèn lồng được trên trên mái nhà cả trấn Thanh Linh đều đang lay động.

Ba chúng tôi đi theo hướng mùi thịt xuất phát, kiểm tra kỹ lưỡng. Cuối cùng chúng tôi đã xác định được mùi thịt xuất phát từ một gian nhà đầy mạng nhện.

Đến trước cửa gian nhà này, mùi thịt bên trong càng nồng. Nghịch Thiên Thần đang định bước vào, tôi nói nhỏ: “Lão đại, mạo muội đi vào như vậy không hay lắm đâu.”

Nghịch Thiên Thần nghĩ một hồi rồi nói: “Không sao, thân xác rơm của ta không sợ đao súng làm bị thương.”

Thế là Nghịch Thiên Thần đi trước, tôi và Cát Ngọc theo sau. Khi vào trong phòng, nhìn lên trần nhà đầy mạng nhện chằng chịt, chúng tôi có đôi chút hoảng hốt. Bên trong căn nhà, còn có một căn phòng.

Chúng tôi đẩy cánh của gỗ căn phòng bước vào. Nghe thấy tiếng lục khục, giống như nước đang sôi.

Giơ đèn pin lên soi, ba chúng tôi đều kinh hãi.

Trong căn phòng này có cái bếp bằng đất sét, trên bếp đang đặt một nồi to, khói trắng bốc lên nghi ngút trong nồi, và đang nấu một món thịt thơm ngào ngạt.

Và mùi thơm của thịt trong căn phòng này nồng đến cực điểm.

Tôi đi tới bếp, bên cạnh bàn bếp chất đầy nhiều củi, lửa cháy rất mạnh trong bếp lò.

Tôi hỏi nhỏ: “Không phải là có người ở thật chứ?”

Nghịch Thiên Thần không nói gì, mà kê đầu nhìn vào trong nồi, sau đó nói: “Nhìn hình dáng thịt, giống như là thịt dê, nhưng mùi vị ngửi vào thì giống thịt người.”

Tôi cảm giác trán mình đầy mồ hôi hột. Tôi đưa tay quệt, rồi nói: “Bây giờ phải làm sao? Chờ ở đây chờ xem ai đã nấu nồi thịt này?”

Thực ra, tôi thầm sợ hãi, nếu thực sự có một con ma xuất hiện, hoặc là những thứ khủng khiếp xuất hiện trước mặt tôi, tôi cũng hoảng hốt như khi đó. Nhưng sau đó chắc chắn sẽ khắc phục được nỗi sợ hãi.

Nhưng tất cả những chuyện trước mắt, tôi hoàn toàn không thể giải thích được. Điều này khiến tôi thấp thỏm không yên.

Nghịch Thiên Thần nghĩ một hồi rồi nói: “Đi, đi theo tôi.”

Ba chúng tôi đi ra khỏi căn phòng, trên con đường đối diện với căn nhà này, chúng tôi tìm thấy một căn nhà ngói xanh, rồi trốn vào. Ba chúng tôi nấp ở đây, chuẩn bị xem rốt cuộc nồi thịt đó do ai nấu.

Để bảo đảm chắc chắn, chúng tôi tắt điện thoại, không muốn điện thoại reo vào thời  khắc quan trọng làm hỏng chuyện.

Ba chúng tôi lấy điện thoại, tắt máy. Im lặng chờ đợi.

Không bao lâu, trong bóng đêm, một tia chớp màu tím xé ngang hư không, tiếp theo đó là một trận sấm sét. Sấm chớp ầm ầm kéo đến, tiếng sấm khá lớn giống như đang nổ trên đầu chúng tôi.

Một cơn mưa nhỏ đến, sau khi hết sấm chớp, dần dần hết mưa. Nhiệt độ càng tăng cao, không khí càng trong lành hơn. Nhưng chúng tôi đã theo dõi nửa  tiếng, vẫn không thấy động tĩnh gì.

Chuyện này chắc chắn rất vô lý.

Nếu có người nấu thịt, vậy cùng lắm là nửa tiếng phải quay về, dù sao cũng phải lo nước bị cạn khô.

“Không lẽ, thịt trong nồi là ma nấu? Ma vào trong nhà mà chúng ta hoàn toàn không biết?” Tôi hỏi nhỏ.

Nghịch Thiên Thần nói: “Không đâu, cậu nghĩ nhiều rồi.”

Khi Nghịch Thiên Thần vừa dứt lời, đột nhiên, đầu ngõ trấn Thanh Linh tối đen này, có một người mặc đồ vải gai từ từ bước đến. Kiểu trang phục hắn mặc trên người là kiểu cũ, không khác kiểu đồ của tăng lữ là mấy.

Khi hắn đi, không ngừng vò đầu mình, giống như đầu bị ngứa, da đầu bị gầu nhiều.

Nhưng khi hắn đến gần, bầu trời lại sấm chớp, ba chúng tôi trợn to mắt.


Ông ta, chính là một người đầu trọc.

Và nguyên đầu ngứa không phải là vì gầu nhiều mà là do bị mọc chốc, đầu bị ghẻ lở.

“Có phải ông ta là hòa thượng không?” Khi nhìn thấy lão đầu lở đó vào trong căn phòng nấu thịt, Cát Ngọc nhỏ tiếng hỏi.

Nghịch Thiên Thần nói: “Không chừng là một hòa thượng chu du tứ phương, đi ngang qua đây, tìm cái nồi cũ ngày xưa, sau đó nhóm lửa nấu cơm đúng lúc cùng với chúng ta.

Tôi nói: “Không phải hòa thượng không ăn thịt sao? Đặc biệt là những cao tăng chu du bốn biển.”

Ba chúng tôi ai cũng có ý kiến của riêng mình. Bàn luận một hồi cũng không tìm ra điều gì. Tôi nói: “Hay là chúng ta vào trong thử xem?”

Cát Ngọc nói: “Không có gì để xem cả, vào trong cũng chỉ thấy ông ấy đang ăn thịt thôi.”

“Lúc quan trọng này không phải là vào hay không, mà là phải làm rõ thịt đang nấu trong nồi của ông ta là thịt gì.” Nghịch Thiên Thần từng nói, trông thịt đó giống thịt dê nhưng mùi thì lại giống thịt người.

Nếu gặp phải kẻ giết người, ăn thịt người, vậy chúng tôi bắt buộc phải nghĩ ra kế sách.

“Đi thôi! Về trước đã, mọi người cùng bàn kế sách. Xem thử nên giải quyết thế nào. Tối nay bắt hắn về hỏi cho ra lẽ, hay là chờ đến sáng mai rồi tính.” Nghịch Thiên Thần nói xong, tôi cùng Cát Ngọc cảm thấy có lý bèn chuẩn bị ra ngoài.

Bật đèn pin, ba chúng tôi đang chuẩn bị bước ra khỏi ngôi nhà, tôi đột nhiên nhìn thấy dấu chân còn ướt đẫm trên nền.

“Từ từ!” Tôi hoảng hốt kêu lên.

Hai người ngây người, quay đầu hỏi tôi: “Sao vậy?”

Tôi dùng đèn pin, soi vào trên sàn nhà, hoảng hốt nói: “Hai người nhìn kỹ đi, sao lại có một loạt dấu chân trên sàn nhà?”

Ba chúng tôi nhìn vào dưới chân của đối phương, nhưng vừa nhìn qua chúng tôi chợt nghĩ ra một chuyện.

Trước khi chúng tôi vào căn nhà này, trời chưa mưa. Khi đó chỉ mới nổi gió. Lúc đó giày chúng tôi còn khô ráo, không thể nào để lại dấu chân ướt thế này. Và khi chúng tôi vào nhà chừng 10 phút hơn, trời  mới bắt đầu mưa rả rích.

Trong thời gian đó, ba chúng tôi chắc chắn không rời khỏi căn nhà này.

Cũng có nghĩa là, dấu chân còn ướt đẫm này chắc chắn không phải là do ba chúng tôi tạo ra.

Trong thời gian theo dõi, ba chúng tôi luôn quỳ bên cửa sổ, luôn theo dõi ngõ vào trấn Thanh Linh, cửa căn nhà ở ngay sát bên Nghịch Thiên Thần, nhưng hình như Nghịch Thiên Thần không hề có dự cảm gì.

“Đứng yên cả đi.” Nghịch Thiên Thần gằn giọng. Mở đèn pin của mình chiếu vào cửa.

Bước chân ẩm ướt đó sau khi bước vào cửa, đầu tiên là vòng quanh xung quanh phía sau chỗ Nghịch Thiên Thần vừa đứng lúc nãy. Bởi vì ở phía sau chỗ Nghịch Thiên Thần có một cặp dấu chân còn ướt, diện tích to hơn những dấu chân khác. Cũng có nghĩa là đôi giày đó sũng nước mưa. Thời gian dừng lại ở vị trí đó khá lâu.

Sau đó, dấu bước chân từ phía sau Nghịch Thiên Thần từ từ chuyển đến sau Cát Ngọc, phía sau chỗ Cát Ngọc vừa đứng lúc nãy cũng có một cặp dấu chân sũng nước với diện tích khá to. Trông có vẻ hắn cũng đứng sau Cát Ngọc một lúc lâu.

Cuối cùng, dấu chân đó tiếp tục di chuyển, dừng lại phía sau chỗ tôi đứng lúc nãy, lần này thì không bình thường.

Sau chỗ tôi đứng lúc nãy, những dấu chân ướt bắt đầu trở nên nhiều hơn. Trên nền đầy dấu chân, dấu giày ướt sũng. Cái này đè lên cái kia, giẫm đạp lên nhau.

Nhìn thấy phương hướng di chuyển của dấu giày, giống như người đó đang bước theo phía sau lưng tôi, tôi không biết có phải hắn đang suy nghĩ chuyện gì đó không, nhưng sau lưng Nghịch Thiên Thần và Cát Ngọc chỉ có thêm một cặp dấu bàn chân. Còn sau tôi, lại có rất nhiều dấu chân.

Tôi nhớ ra cảnh tượng mắt ma đã suy đoán, chúng tôi đi trên con đường núi, có một cái bóng đi theo sau. Không lẽ bước chân này chính là cái bóng đi theo chúng tôi đã tạo nên?

Vậy hắn đạp ra nhiều bước chân như vậy phía sau tôi làm gì?

Hắn muốn giết tôi? Nhưng lại cảm thấy cắn rứt nên chần chừ do dự, suy nghĩ xem rốt cuộc có giết tôi hay không?

Vấn đề này thì tôi nghĩ không ra, lúc này tôi lại cúi đầu, nhìn xuống dấu chân. Nhưng vừa  nhìn thấy tôi lập tức trợn tròn mắt nói: “Mau chặn cửa sổ lại, người đó vẫn chưa rời khỏi căn phòng này.”
(Tam Cảo Học Sinh)

Chương 85 - Chương 87/url]
[ [url=https://www.kites.vn/tag/xe-tang-9550.html]xe tang
, chuyến xe buýt số 14, truyện kinh dị, truyện ma ]
0 bình luận
Sắp xếp: 
Thêm bình luận ...