Website đang trong giai đoạn nâng cấp, cải thiện. Nếu trong quá trình sử dụng có trở ngại, mong người dùng thông cảm. Chúng tôi sẽ thông báo sau khi hoàn thiện công tác nâng cấp

Xe Tang - Chuyến xe buýt số 14 - Chương 156: Khổ nhục kế của Trần Vĩ

| 589 |_Mốc_
Chương 156: Khổ nhục kế của Trần Vĩ

Tôi cười nói: Anh Trần, chuyện gì chứ? Hai anh em mình còn nói lừa với không lừa gì chứ! Chi mà xa cách vậy.

Trần Vĩ nghiêng đầu, vẻ mặt nghiêm túc, và nói: Ôi… Thế thì không được. Ông anh này đây thực sự đã lừa chú. Là anh đây không đúng. Nhưng cũng tại chú em không có hiền lành gì hết. Nếu không tôi đã không lừa chú em làm gì. Đúng không?

Trần Vĩ hoàn toàn say khướt.

Còn tôi không say, thực ra tôi cũng không biết anh ta lừa tôi điều gì. Có khi là anh ta đang tán dóc với tôi. Hoặc là anh ta muốn nói chuyện linh tinh gì đó, nên tôi cũng không bận tâm.

Trần Vĩ lại nốc một ngụm. Sau khi chép miệng, vỗ vào vai tôi nói: Ôi chú em à! Chú bị cảnh sát bắt là do tôi báo cảnh sát đó.

Tay đang cầm cốc rượu chợt run, suýt chút nữa đổ cốc rượu ra sàn nhà. Nhưng vẻ mặt tôi không hề thay đổi. Tôi cười nói: Anh Trần, anh báo cảnh sát à?

Trần Vĩ gật đầu, đôi mắt mông lung: Đúng, đúng vậy. Tôi đã báo cảnh sát.

“Anh Trần, vậy anh báo cảnh sát làm gì?”

“Hi hi… còn làm gì nữa. Để bắt chú chứ sao.”
Trần Vĩ ợ hơi, nhìn tôi với ánh mắt lờ đờ của người say.

Tôi khép hờ mắt, kìm lại cơn giận trong lòng, mà cười và hỏi tiếp: Tại sao phải bắt tôi chứ?

Trần Vĩ nói: Chú… chú không có nhân đạo gì hết. Chú hẹn lần hẹn lựa, cứ chẳng chịu giúp tôi. Chú không biết à! Thân thể tôi sắp thối rữa lên đến mặt rồi, tôi cũng không còn cách nào, chỉ có thể bắt cảnh sát bắt chú.”

“Anh Trần, vậy tại sao anh lại bảo lãnh tôi ra?
Tôi lại hỏi.

Trần Vĩ nói: Hi hi… Đây là điểm sáng suốt của anh Trần đây. Đầu tiên là đưa chú đến cảnh sát, rồi lại cứu chú ra. Chú sẽ cảm kích tôi còn gì? Cảm kích tôi rồi chắc chắn chú sẽ thật lòng thật dạ giúp tôi.

Tối nay Trần Vĩ vui thật sự. Anh ta đã uống rất nhiều. Dường như đã nói ra hết suy nghĩ trong lòng mình.

//static.kites.vn/upload//2021/38/1632406212.8cd1e5c2fd81ed3ead4a387dabec5caa.jpg


Những gì anh ta nói là sự thật, khi anh ta đưa tôi ra khỏi cục cảnh sát, tôi đã thực lòng muốn giúp anh ta. Do vậy mới có chuyện đến nhà xưởng lần thứ năm. Nói ra thì cũng trùng hợp, còn có người nhắc nhở tôi tìm con mèo già không râu.

“Anh Trần, vậy anh đã lắp camera mini ở trạm Mị Lực Thành à?
Tôi hỏi nhỏ.

Trần Vĩ cười hi hi trả lời: Đương nhiên rồi.

Tôi chẳng còn tức giận Trần Vĩ. Bởi vì tôi cảm thấy không cần phải giận nữa. Anh ta cũng chỉ là toan tính mưu kế mà thôi. Chứ còn ý tứ thật sự thì không định hại tôi. Chỉ là chơi trò mưu kế, khiến tôi cảm động như vậy sẽ thật lòng giúp đỡ anh ta.

Có điều có một chuyện tôi nghĩ không ra, bèn hỏi: Anh Trần, trên báo nói Lý Nhị Cẩu chết do tai nạn giao thông, cái camera của anh có quay được ai đã động vào xác của Lý Nhị Cẩu không?

Tôi hỏi đến đây, cơ thể Trần Vĩ run lên. Sắc mặt trắng tái, vẻ mặt e sợ và nói: Ôi trời, chuyện đó thì chú đừng hỏi. Cảnh tượng đằng sau suýt khiến tôi sợ đến chết.

“Anh Trần, vậy Lý Nhị Cẩu và anh rể của anh ta thì sao? Cũng là người do anh sắp xếp từ trước à?”
Tôi vừa hỏi xong câu này thì Trần Vĩ ngã rầm ra bàn, bất tỉnh nhân sự.

Tôi lại thở dài, cái được chú ý trong xã hội bây giờ là tiền, là quan hệ xã hội, Trần Vĩ vừa có tiền, vừa có địa vị, có quan hệ thì có thể thoải mái tạo ra chứng cứ bắt tôi. Càng có thể dùng cái chứng cứ đó để đưa tôi ra.

Tuy tôi đã dị dung, nhưng rõ ràng là Trần Vĩ chơi tôi. Vậy mở miệng ra thì có thể tìm ra cả trăm lý do. Muốn bắt thôi thì có thể thoải mái tìm chứng cứ.

Thực ra không phải chứng cứ của anh ta tốt đến thế nào, mà quan hệ của anh ta vững chắc thế nào. Đây chính là chiêu khổ nhục kế mà anh ta cho tôi xem.

Tôi đoán là có thể Trần Vĩ không quen biết Lý Nhị Cẩu và anh rể anh ta. Anh ta chỉ chuẩn bị trước camera, hoặc chỉ là muốn quay lại hình dạng chiếc xe 14 còn lại kia. Cũng có thể là quay lại chuyện khác. Và đúng lúc gặp phải người đàn ông thần kinh có vấn đề Lý Nhị Cẩu.

Đúng lúc Lý Nhị Cẩu muốn giết tôi, ngược lại đã bị tôi giết. Và Trần Vĩ chứng kiến được cảnh này. Anh ta lợi dụng đoạn video, cộng thêm quan hệ của mình, nên dùng luôn khổ nhục kế.

Và tôi thực sự đã trúng kế, vào cảnh sát rồi được bảo lãnh ra. Trần Vĩ chẳng phí sức gì. Nhưng tôi lại thầm cảm kích, sau đó thật lòng giúp Trần Vĩ.

Tôi thầm nghĩ, có vài người đáng thương thực sự cũng có điều đáng ghét.

Hôm nay tôi không đỡ Trần Vĩ về ký túc của anh ta, mà tôi đi thẳng ra khỏi văn phòng, ngồi trước cổng bến xe, lặng lẽ hút thuốc.

Lâu mà tôi vẫn không về ký túc ngủ nên Cát Ngọc chạy ra hỏi tôi: Anh Bố, anh sao vậy?

Tôi ngẩng đầu, nhìn người bên cạnh rồi đưa tay ra với cô ấy.

Tôi kéo Cát Ngọc, bảo cô ngồi lên đùi tôi. Tôi ôm cô ấy từ  phía sau hỏi nhỏ: Đợi công ty cấp nhà cho anh thì anh không làm nữa, đến lúc đó hai chúng ta đi buôn bán nhỏ, dù là quán bánh rán bên đường, hay là dán màn hình điện thoại đều được hết.

Cát Ngọc cười khúc khích. Với chất giọng trong trẻo, cô nói với tôi: Anh Bố, sao anh rầu rĩ như vậy?


//static.kites.vn/upload//2021/38/1632406212.8cd1e5c2fd81ed3ead4a387dabec5caa.jpg


Tôi thở dài nói: Không biết tại sao, anh cứ có linh cảm là chỉ cần làm đủ một năm thì anh không làm nữa. Ôi… Mệt quá.

Cát Ngọc xoay lưng lại, ôm lấy tôi. Hai chúng tôi ngồi trên chiếc ghế dài trước cổng bến xe khách, gió nhẹ thổi qua, reo vui.

Khi Cát Ngọc cúi đầu hôn vào môi tôi, cô kêu “a” rồi vội vàng lấy tay che miệng.

“Em sao vậy?” Tôi ngẩng đầu, hỏi Cát Ngọc.

Vẻ mặt Cát Ngọc chợt trắng tái: Trong cơ thể anh sao lại có tim rồi? Hơn nữa… hơn nữa cái đó cũng không giống là tim.

Tôi khựng lại nói: Đây là tim, là Phật tâm mà Nhiên Tâm Hành Giả tặng cho anh. Chỉ cần anh không tùy tiện giết người thì không sao.

Tôi tạm thời không định nói chuyện Thiên Diễn Đồ với bất kỳ ai.

Cát Ngọc nói: Không đúng. Đây không giống Phật tâm.

Tôi cười nói: Mặc kệ nó giống hay không. Chuyện đó không quan trọng, tim anh đang ở chỗ em đúng không?

Nhưng khi tôi vừa dứt lời, tôi bỗng dưng nhớ ra lời tiên đoán trên bức ảnh. Cách chết của bác Hải đã thành sự thật, cái chết của chú Âu phục cũng thành sự thật, chỉ là tôi kịp thời ngăn chặn được nên ông ta không bị giết chết, cũng không bị ném vào cống thối.

Còn về tôi, là được mắt ma nghịch chuyển thời không nên cứu được, chỉ còn thiếu Cát Ngọc mà thôi.

Nếu nói Cát Ngọc khi không có tim, sẽ không sợ cô chịu nỗi đau khoét tim. Nhưng giờ tôi có tim rồi, tôi không cần lấy tim của tôi từ trong cơ thể cô ấy nữa.

//static.kites.vn/upload//2021/38/1632406212.8cd1e5c2fd81ed3ead4a387dabec5caa.jpg


Vậy lời dự đoán về cái chết của cô ấy…

Tôi chợt ôm chặt Cát Ngọc và nói: Cát Ngọc, tù giờ em đừng đi đâu cả, nhất định phải ở  trong nhà. Đặc biệt là ban đêm, em tuyệt đối không được ra ngoài, tuyệt đối không được ra ngoài đâu đấy.

Nói đến đây, không đợi Cát Ngọc phản ứng, tôi vội vàng kéo cô chạy về phòng ký túc xá. Lưu Minh Bố tôi độc thân hơn 20 năm, mãi mới tìm được cô bạn gái hạng nữ thần, tôi không muốn cô gặp chuyện nữa.

Khi vào phòng ký túc, Cát Ngọc nói: Anh Bố, lúc nãy em hôn anh có cảm giác là… cái cảm giác này có hơi…

Cát Ngọc nói đến đây rồi ngập ngừng rất lâu, rồi không nói tiếp nữa.

Tôi nói: Có cảm giác gì? Chị nhóc cứ nói thoải mái đi.

Khi tôi nói “chị nhóc” khiến ký ức của hai chúng tôi về lại thời còn bé, tôi còn nhớ rõ khi đó hai chúng tôi đều còn trẻ con, cô ấy kéo tay tôi, lên sườn núi hái hoa sứ dại.

Cát Ngọc nói có hơi khó xử: Có hơi buồn nôn…

Tôi hơi ngại ngùng, vò đầu nói: Có thể do tối nay anh vẫn chưa đánh răng.

Cát Ngọc lập tức lắc đầu, nói rất kiên định: Không phải, anh Bố, không phải em có ý đó. Chỉ là khi em hôn anh, cảm nhận có một mùi máu tươi nồng nặc từ miệng anh. Kiểu như máu tươi được nấu sôi ấy.

//static.kites.vn/upload//2021/38/1632406212.8cd1e5c2fd81ed3ead4a387dabec5caa.jpg


Tôi nói: Không phải chứ? Khoang họng anh có lở loét đâu, cũng không ăn những thứ như huyết heo.

Hiện tại chuyện này biến thành nỗi ám ảnh của tôi. Tối nay Cát Ngọc không hôn tôi nữa, tôi muốn hôn cô nhưng cứ ngại. Tôi đưa tay bịt miệng rồi thở ra thật mạnh, tôi làm như  vậy những mấy lần nhưng tôi cũng không ngửi thấy mùi máu tanh.

Đưa tay sờ vào tim của mình, nó đang đập rất bình thường, tôi cũng không nghĩ điều gì mà lên giường, mà ôm chiếc eo thon của Cát Ngọc từ phía sau và chìm vào giấc ngủ.

Nửa đêm, tôi cảm giác hơi đói. Tôi cảm giác tay đang cầm cái móng giò, thơm ngào ngạt. Chẳng nói gì mà tôi cắn mạnh một miếng.

Nào ngờ đâu vừa cắn một miếng thì, chân giò đó lại bay đi mất. Đúng là đã bay đi mất.

Tôi nhảy lên, giữ chặt cái móng giò đó mà cắn. Thơm quá! Nhưng tôi vẫn chưa kịp cắn thêm thì bất chợt đầu tôi đau điếng. Sau đó là tiếng kêu la của Cát Ngọc: Anh Bố, anh Bố, anh sao vậy?

Tôi hoảng hốt, mở to đôi mắt và phát hiện mình đã mơ, còn Cát Ngọc và tôi đều nằm dưới giường, tôi đang nằm đè trên người cô, răng thì đang cắn vai của cô.

(Tam Cảo Học Sinh)

Chương 155 - Chương 157

[ xe tang, chuyến xe buýt số 14, truyện ma, truyện kinh dị ]
0 bình luận
Sắp xếp: 
Thêm bình luận ...