Series mỗi tối 1 câu chuyện ma (Kiệu hoa phần 3)

| 748|hh2923
Mẹ tôi và những cô gái kia ngồi trên xe, cũng không biết đã qua bao lâu, không ngờ lại đi đến một thành phố. Hồi đó mẹ tôi chưa bao giờ được vào thành phố, cũng không biết thành phố trông như thế nào, vậy nên bà ninh đinh: Đây chính là một thành phố chân chính.

Theo lời mẹ tôi, nhà trong thành phố đa phần đều là nhà ba tầng, cũng có một số nhà cao tầng nhưng không quá cao, cao nhất cũng chỉ năm sáu tầng thôi. Bên trên khảm toàn gạch đá, nhưng tất cả đều là màu trắng. Thành phố đó cũng có cây, nhưng lá trên cây đều khô héo, giống như đã chết rồi vậy.

Nếu nói ra thì thành phố đó cũng tương đối phồn hoa, có người đi qua đi lại, có người đi xe đạp, có người lái xe. Hai bên đường đều là cửa tiệm quán xá, có điều bảng hiệu cũng chỉ có độc màu trắng chữ đen, nhìn có vẻ hơi trang nghiêm.

Mẹ tôi tưởng đây là phố huyện, hỏi Tiểu Hằng, Tiểu Hằng nói mập mờ gì đại ý đây đúng là phố huyện.

Tuy mẹ tôi lúc đó không đi học nữa, nhưng bà vẫn biết đọc một vài chữ, bà cảm thấy tên của những cửa tiệm bên đường đọc lên hơi kì quái, gì mà Văn Xương Các, Lão Bách Tuế, Bách Niên Xuân… Bà cảm thấy những cái tên này hơi khác bấy giờ hay dùng, hơn nữa khắp phố đều là những bảng hiệu đại loại như vậy chen chúc, làm mẹ tôi có hơi khó hiểu. Nhưng dù sao mẹ tôi cũng chẳng biết thế giới bên ngoài như thế nào nên suy nghĩ cũng tương đối đơn giản. Bà lại hỏi Tiểu Hằng, cô ấy nói với mẹ tôi, phố huyện bây giờ đang thịnh hành phong cách giả cổ, nên mẹ tôi có lẽ nhìn đường phố sẽ thấy mang hơi hướng cổ đại.

Xe đi vào sâu trong thành phố, luồn lách giữa rất nhiều con phố hào hoa, càng đi vào trong, nhà cao tầng càng nhiều, nhưng lại càng ngày càng lạnh lẽo tĩnh mịch. Mẹ tôi lấy làm kì quái, nói rằng những tòa nhà này sao lại vắng vẻ đến thế. Tiểu Hằng bảo, nơi này chỉ có một số người được đến, người bình thường thì không, cho nên mới thanh tịnh vắng vẻ như vậy.

Mẹ tôi càng nghe càng thấy lạ, nhưng bà bây giờ hai con mắt đã không đủ nhìn nữa, nên cũng không thắc mắc gì nhiều. Chiếc xe của họ không ngừng đi tới đi tới mãi, cuối cùng dừng trước một tòa nhà vô cùng to lớn.

Sau khi dừng xe, Tiểu Hằng dẫn mẹ tôi đi vào tòa nhà nọ. Trong tòa nhà đó không có bóng dáng một người nào nhưng tiếng rì rầm lào xào vọng lại từ khắp nơi, nghe như có rất nhiều người đang không ngừng trò chuyện.

Sau khi vào trong, Tiểu Hằng lại dẫn mẹ tôi đi lên mấy tầng nữa, vào một căn phòng lớn. Vào rồi mẹ tôi mới biết, đây hóa ra là một quán ăn.

Trái ngược với bên ngoài, trong quán ăn này có rất nhiều người, nhưng bọn họ đều yên lặng ăn cơm, không ai nói với ai lời nào.

Sau khi Tiểu Hằng kéo mẹ tôi ngồi vào một cái bàn, mấy cô gái kia cũng vào ngồi cùng. Sau khi mọi người đều ngồi vào chỗ, một nhân viên phục vụ mang quần áo màu cánh gián đi đến, Tiểu Hằng bảo mẹ tôi gọi món đi.

Mẹ tôi từ bé đơn giờ đã bao giờ gọi món, cầm thực đơn trên tay cũng không biết làm thế nào. Cuối cùng cũng vẫn là Tiểu Hằng cầm thực đơn chỉ chỉ trỏ trỏ, gọi lên một bàn đầy ắp thức ăn. Thức ăn trên bàn kia, đều là những thứ mẹ tôi chưa nhìn thấy bao giờ, chugn không chỉ đẹp mà còn thơm nức mũi. Tiểu Hằng bảo mẹ tôi ăn đi, nhưng mẹ tôi ngại ngùng, chỉ ăn đĩa trước mặt mình. Đó là một đĩa rau xanh, người khác không ai thèm ăn, chỉ có mẹ tôi một mình ăn sạch.

Sau khi ăn xong đĩa rau, mẹ tôi còn dự định nếm thử món khác một chút, ai ngờ chợt phát hiện Tiểu Hằng và những cô gái khác đang hùng hục ăn như hổ, không ngừng không nghỉ. Một bàn thức ăn đầy ắp đã bị các cô ấy nhanh chóng ăn sạch sẽ. Mẹ tôi nhìn Tiểu Hằng bọn họ trên tay trên mặt đều đầy vết thức ăn thì hơi buồn cười, cảm giác mấy người này cứ như rất lâu rồi không được ăn vậy.

Ăn cơm xong, Tiểu Hằng bảo nhân viên phục vụ dọn dẹp, sau đó quay sang hỏi mẹ tôi thức ăn như thế nào. Mẹ tôi chỉ ăn một đĩa rau, bụng hơi cồn cào nhưng vẫn gật gật đầu nói ngon lắm, kì thực chả được nếm mùi vị gì.

Khi mẹ tôi và Tiểu Hằng đang nói chuyện thì có vài người đi đến. Đi đầu là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi. Ông ta cao khoảng một mét tám mấy, lông mày lười kiếm, mắt sáng, nói theo cách của người hiện đại là rất có hình tượng.

Người đàn ông đó đi đến bàn mẹ tôi ngồi cũng không khách khí gì mà kéo một cái ghế ngồi xuống. Ông ta sau khi đưa mắt nhìn một vòng thì nhìn tới mẹ tôi, sau đó hướng về phía mẹ tôi gật gật đầu làm mẹ tôi bối rối không biết phản ứng như thế nào.

Ông ta sau khi ngồi xuống thì trò chuyện với cô gái cùng bàn một lát rồi rời khỏi. Sau khi ông ta đi rồi, Tiểu Hằng hỏi mẹ tôi, người đàn ông nọ thế nào.

Mẹ tôi nghĩ ngợi một chút rồi bảo: “Cũng được, cũng rất đẹp trai.”

Tiểu Hằng nghe mẹ tôi nói xong thì vô cùng vui mừng, nói với mẹ tôi: “Cậu cảm thấy ổn là tốt rồi, vậy thì hai người kết hôn đi.”

Tiểu Hằng nói xong, lại quay sang nói với những người khác về ý kiến của mẹ tôi, bọn họ vui mừng, kéo tay mẹ tôi nói đi thay đồ trang điểm,nói rằng tối nay sẽ kết hôn.

Mẹ tôi vừa nghe đến kết hôn đã bị dọa một trận nói: “Không thể nào,sao mới gặp một cái đã kết hôn được?”

Tiểu Hằng nói: “Đây có gì đâu. Người như anh ta, cậu biết có bao nhiêu cô gái thích không. Nếu cậu đã cảm thấy không tệ thì mau lên đi.”

Tiểu Hằng nói xong, mọi người nhao nhao hối thúc mẹ tôi nhanh đi thay đồ trang điểm đi, tối nay là xong việc thôi.

Mẹ tôi nghe vậy cùng bối rối. Tiểu Hằng và mấy cô gái nọ dỗ dành mẹ tôi, rằng đây có là gì đâu, việc gì cần làm thì cũng phải làm, nhất định không được do dự. Bọn họ khuyên bảo mẹ tôi rất lâu nhưng bà vẫn không nói không mà cũng chẳng nói có, thế là bọn họ mặc kệ, vây lấy kéo mẹ tôi đi lên thêm một tầng nữa.

Tầng trên này vô cùng hào nhoáng, mẹ tôi cũng không biết là dùng để làm gì, mấy cô gái kia không nói, chỉ đưa mẹ tôi vào một căn phòng. Căn phòng này vô cùng lớn, nhưng lại chẳng có đồ đạc trang trí gì, chỉ có một bàn trang điểm và một cái gương thật lớn.

Mấy cô gái ấn mẹ tôi ngồi xuống cái ghế trước bàn, bắt đầu trang điểm cho mẹ tôi.

Vừa trang điểm, Tiểu Hằng vừa lấy quần áo cho mẹ tôi xem, hỏi có đẹp không, cái này cái kia như thế nào. Trong mắt mẹ tôi, những thứ quần áo đó đều đẹp cả, nhất thời bà hoa cả mắt, cũng không biết chọn cái nào.

Vào lúc mẹ tôi lưỡng lự không quyết, bên tai bà bỗng vang lên tiếng người nói: “Sính lễ còn không đưa, cưới xin cái gì?” Mẹ tôi cảm thấy giọng nói này hơi quen, nhưng nhất thời không nghĩ ra được là ai, nhưng bà cảm thấy có lý, đến cả sính lễ còn không đưa, sao có thể gả cho người ta được?

Mẹ tôi liền nói chuyện này với Tiểu Hằng, cô ấy nói: “Sính lễ sẽ có ngay, bây giờ mình sẽ đi dặn dò bảo người mang tới nhà cậu. Có phải đưa sính lễ xong là có thể kết hôn không?”

Mẹ tôi đúng là ngốc, bà nghe vậy cảm thấy cũng có lý, nhận sính lễ rồi không phải là đồng ý kết hôn sao?

Mẹ tôi vừa nghĩ đến đó, giọng nói kia lại vang lên: “Có sính lễ còn phải đưa người làm mai, chọn ngày, còn phải bày tiệc rượu chứ.”

Mẹ tôi nghe những lời này, lại cảm thấy đúng, lại nói với Tiểu Hằng. Tiểu Hằng luôn miệng đồng ý, nói mẹ tôi yên tâm, cô ấy sẽ cho người đi nói chuyện ngay, hỏi mẹ tôi nói chuyện với gia đình xong là có phải kết hôn được không?

Còn tiếp...

Theo bài viết của Zhihu
0 bình luận
Sắp xếp: 
Thêm bình luận ...