Say Đắm - Chương 695
| 182 |gudocngontinh
Chương 695: Mật ngọt, thạch tín
Kỷ Tuyền vừa dứt lời, phòng khách lập tức im lặng như tờ.
Mấy người có mặt, trừ Kỷ Nhất Lạc còn nhỏ chưa hiểu chuyện, những người khác đều hiểu rõ hàm ý trong lời nói của cô.
Nghê Nguyệt gặp Kỷ Tuyền lần đầu, không ngờ cô lại là người thẳng thắn như vậy, suýt chút nữa đã không nhịn được cười, cô ta nhìn Tống Chiêu Lễ: "Thật sao? Chiêu Lễ?"
Tống Chiêu Lễ vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, không có phản ứng gì: "Anh đưa em về."
Nghê Nguyệt liếc nhìn Kỷ Tuyền, làm nũng với Tống Chiêu Lễ: "Em muốn ở lại đây với anh tối nay."
Tống Chiêu Lễ cau mày, nhìn Kỷ Tuyền.
Thấy Kỷ Tuyền không có phản ứng gì, quai hàm Tống Chiêu Lễ bỗng nhiên siết chặt.
Thấy vậy, Nghê Nguyệt lại thêm dầu vào lửa: "Chiêu Lễ, được không anh?"
Cuối cùng, Tống Chiêu Lễ không nói được cũng không nói không được, bị một cuộc điện thoại cắt ngang, anh rời khỏi biệt thự.
Tống Chiêu Lễ vừa đi, trong phòng khách chỉ còn lại mấy người phụ nữ.
Dì Đinh mặt lạnh không nói gì, âm thầm đối đầu với Nghê Nguyệt.
Nghê Nguyệt là người lăn lộn trong chốn ăn chơi nhiều năm, có gì mà cô ta không nhìn ra, chỉ là cô ta không quan tâm, so với thái độ của dì Đinh, cô ta càng để ý đến Kỷ Tuyền hơn.
Nghê Nguyệt ngồi trên sofa xem điện thoại một lúc, sau đó sai dì Đinh đi rửa hoa quả, rồi chống cằm nhìn Kỷ Tuyền, hỏi: "Cô không hề tò mò về tôi sao?"
Kỷ Tuyền mỉm cười: "Tôi thấy cô khá tò mò về tôi đấy."
Nghê Nguyệt không phủ nhận: "Đúng là có chút."
Kỷ Tuyền: "Cứ nói thẳng ra."
Nghê Nguyệt mỉm cười: "Cô đã thoải mái như vậy, tôi sẽ hỏi thẳng."
Kỷ Tuyền gật đầu: "Ừ."
Nghê Nguyệt cười tươi hỏi: "Cô còn thích Chiêu Lễ không?"
Kỷ Tuyền thản nhiên, không trả lời mà hỏi ngược lại: "Cô nghĩ sao?"
Nghê Nguyệt nũng nịu: "Khó nói lắm, dù sao Chiêu Lễ cũng rất ưu tú mà."
Giọng điệu của Nghê Nguyệt nửa thật nửa giả, Kỷ Tuyền nhìn cô ta, đột nhiên mỉm cười: "Tôi không phủ nhận Tống Chiêu Lễ rất xuất sắc trong công việc."
Nghê Nguyệt: "Câu này của cô có ý gì đó."
Kỷ Tuyền nói tiếp: "Nhưng tôi cũng phải thừa nhận anh ta là một tên khốn trong chuyện tình cảm."
Kỷ Tuyền vừa dứt lời, phòng khách lập tức im lặng như tờ.
Mấy người có mặt, trừ Kỷ Nhất Lạc còn nhỏ chưa hiểu chuyện, những người khác đều hiểu rõ hàm ý trong lời nói của cô.
Nghê Nguyệt gặp Kỷ Tuyền lần đầu, không ngờ cô lại là người thẳng thắn như vậy, suýt chút nữa đã không nhịn được cười, cô ta nhìn Tống Chiêu Lễ: "Thật sao? Chiêu Lễ?"
Tống Chiêu Lễ vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, không có phản ứng gì: "Anh đưa em về."
Nghê Nguyệt liếc nhìn Kỷ Tuyền, làm nũng với Tống Chiêu Lễ: "Em muốn ở lại đây với anh tối nay."
Tống Chiêu Lễ cau mày, nhìn Kỷ Tuyền.
Thấy Kỷ Tuyền không có phản ứng gì, quai hàm Tống Chiêu Lễ bỗng nhiên siết chặt.
Thấy vậy, Nghê Nguyệt lại thêm dầu vào lửa: "Chiêu Lễ, được không anh?"
Cuối cùng, Tống Chiêu Lễ không nói được cũng không nói không được, bị một cuộc điện thoại cắt ngang, anh rời khỏi biệt thự.
Tống Chiêu Lễ vừa đi, trong phòng khách chỉ còn lại mấy người phụ nữ.
Dì Đinh mặt lạnh không nói gì, âm thầm đối đầu với Nghê Nguyệt.
Nghê Nguyệt là người lăn lộn trong chốn ăn chơi nhiều năm, có gì mà cô ta không nhìn ra, chỉ là cô ta không quan tâm, so với thái độ của dì Đinh, cô ta càng để ý đến Kỷ Tuyền hơn.
Nghê Nguyệt ngồi trên sofa xem điện thoại một lúc, sau đó sai dì Đinh đi rửa hoa quả, rồi chống cằm nhìn Kỷ Tuyền, hỏi: "Cô không hề tò mò về tôi sao?"
Kỷ Tuyền mỉm cười: "Tôi thấy cô khá tò mò về tôi đấy."
Nghê Nguyệt không phủ nhận: "Đúng là có chút."
Kỷ Tuyền: "Cứ nói thẳng ra."
Nghê Nguyệt mỉm cười: "Cô đã thoải mái như vậy, tôi sẽ hỏi thẳng."
Kỷ Tuyền gật đầu: "Ừ."
Nghê Nguyệt cười tươi hỏi: "Cô còn thích Chiêu Lễ không?"
Kỷ Tuyền thản nhiên, không trả lời mà hỏi ngược lại: "Cô nghĩ sao?"
Nghê Nguyệt nũng nịu: "Khó nói lắm, dù sao Chiêu Lễ cũng rất ưu tú mà."
Giọng điệu của Nghê Nguyệt nửa thật nửa giả, Kỷ Tuyền nhìn cô ta, đột nhiên mỉm cười: "Tôi không phủ nhận Tống Chiêu Lễ rất xuất sắc trong công việc."
Nghê Nguyệt: "Câu này của cô có ý gì đó."
Kỷ Tuyền nói tiếp: "Nhưng tôi cũng phải thừa nhận anh ta là một tên khốn trong chuyện tình cảm."
Nghê Nguyệt trêu chọc: "Khốn sao?"
Kỷ Tuyền nói: "Mật ngọt của cô, thạch tín của tôi."
Nghê Nguyệt suy nghĩ một chút rồi gật đầu, sau đó lại hỏi: "Tôi rất tò mò, tại sao hai người lại chia tay?"

Kỷ Tuyền: "Nghê tiểu thư, thực ra cô không cần phải quá chú ý đến tôi, cô yên tâm, dù là tôi hay Nhất Lạc, đều sẽ không ảnh hưởng đến tình cảm của cô và Tống Chiêu Lễ."
Nghê Nguyệt không nói gì.
Kỷ Tuyền mỉm cười: "Tất nhiên, tôi cũng hiểu nỗi lo lắng của cô."
Nghê Nguyệt nói: "Tôi vẫn muốn biết lý do hai người chia tay."
Kỷ Tuyền mỉm cười, không kiêu ngạo cũng không tự ti: "Anh ta chán rồi."
Nghê Nguyệt: "Ồ."
Phụ nữ hiểu phụ nữ nhất, khi nói câu này, bề ngoài Kỷ Tuyền không có bất kỳ phản ứng nào, nhưng dựa vào trực giác của một người phụ nữ, Nghê Nguyệt vẫn cảm nhận được sự nghẹn ngào trong lời nói của cô.
Kiểu phụ nữ mạnh mẽ như vậy, khi yêu là thật lòng yêu, khi hết yêu cũng là thật lòng hết yêu, vẫn giữ được vẻ ngoài bình tĩnh, không phải vì còn yêu, mà chỉ vì lý trí.
Nghê Nguyệt nói xong, nhìn Kỷ Tuyền một lúc, trong lòng đã có kết luận: Tống Chiêu Lễ tiêu rồi, con đường theo đuổi vợ cũ không chỉ dài đằng đẵng mà còn đầy chông gai.
Bên kia, Tống Chiêu Lễ rời đi sau khi nhận được điện thoại của Khâu Lâm.
Chỗ phá dỡ lại xảy ra chuyện, người đàn ông đã xảy ra xung đột với Thạch Khoan lần trước, lần này lấy một sợi dây thừng ngồi trước cửa nhà mình, nói sẽ treo cổ tự tử.
Tống Chiêu Lễ lái xe đến nơi, Khâu Lâm đang đàm phán với người đàn ông đó.
Người đàn ông kia mặt dày mày dạn, ngồi bệt xuống đất, với thái độ "tao cứ mặt dày mày làm gì được tao".
Khâu Lâm nửa ngồi xổm trước mặt người đàn ông, trong lòng chửi thầm, nhưng trên mặt vẫn cười tươi: "Anh bạn, anh làm vậy chi cho khổ, nhà còn có già có trẻ, hơn nữa, hợp đồng anh cũng đã ký rồi, nếu anh không hài lòng với tiền bồi thường, anh nói sớm đi, bây giờ lại hối hận, còn giở trò vô lại, có phải hơi quá đáng không?"
Người đàn ông đó: "Lúc trước là lúc trước, bây giờ là bây giờ, lúc trước là do các người không nói rõ với tôi."
Khâu Lâm vẫn giữ nụ cười, kiên nhẫn nói: "Anh bạn, lời này của anh..."
Chưa kịp để Khâu Lâm nói hết câu, một chiếc Maybach đen lao đến dừng lại, ngay sau đó, Tống Chiêu Lễ bước xuống xe, sải bước đến trước mặt hai người, giơ chân lên, đá người đàn ông đó vào góc tường.
Ngay sau đó, Tống Chiêu Lễ lạnh lùng nói: "Bảo Tống Đình Khắc đến gặp tôi."
Editor: gudocngontinh
Truyện sưu tầm
Kéo xuống phần XU HƯỚNG ở dưới để đọc chương truyện tiếp theo nhé.
Bình luận